Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 134: Nước Mắt Của Lam Nguyệt





Lam Nguyệt được Huyền Tịch chữa trị, vết thương trên người hoàn toàn chữa khỏi, linh lực trong cơ thể cũng đã dần khôi phục.
Nàng vỗ nhẹ tay Huyền Tịch ra hiệu hắn yên tâm, sau đó bước đến chỗ Phong Mị Nhi và Phượng Lâm Thiên đang ôm nhau, nàng đứng đó liếc nhìn xuống hai người tình thâm kia.
Nếu là một người ngoài, có lẽ nàng sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện bi thương cảm động.
Đáng tiếc, nàng là người trong cuộc, cuộc đời bị tính kế thành như vậy, mẫu thân bị hãm hại, gia đình tan vỡ.
Ha, bảo nàng đồng tình với bà ta ? Quả thật không thể nào.
"Bà ta đã chết rồi, hiện tại ma khí đã trừ, chỉ một lát nữa thôi bà ta sẽ biến mất."
Lam Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, quả nhiên lúc này cơ thể Phong Mị Nhi đã chuyển sang màu trắng, có khuynh hướng biến thành trong suốt.
Phượng Lâm Thiên buông Phong Mị Nhi ra, đưa tay khẽ chạm vào má bà ta, nhẹ giọng nói:
"Mị Nhi, kiếp sau ta nhất định sẽ tìm thấy nàng, sau đó đến cưới nàng làm thê tử."
Phong Mị Nhi sững sờ, tựa hồ không thể tin được.
Đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, có thể nghe được hứa hẹn từ hắn, quả thật không còn gì nuối tiếc nữa.
Phong Mị Nhi nở nụ cười, trên mặt là những giọt nước mặt hạnh phúc.
Bà đưa tay ôm lấy mặt Phượng Lâm Thiên, gật đầu:
"Ừm, ta ở kiếp sau, chờ chàng."
Lam Nguyệt nhìn một màn này, biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi.
Oán khí hoàn toàn biến mất, Phong Mị Nhi cũng chậm rãi tan biến, đến cuối cùng vẫn giữ nụ cười hạnh phúc trên mặt.
Bà đưa mắt nhìn Lam Nguyệt, trong mắt đều là chua xót cùng hối hận.
"Xin lỗi, người ta nợ nhiều nhất chính là con, Lam Nguyệt.
Xin lỗi !"

Lam Nguyệt hơi mở to mắt, hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nàng cắn chặt răng, quay đầu.
Xin lỗi sao ? Nếu xin lỗi có thể giải quyết tất cả, bà cũng không cần đi đến bước đường này.
Phượng Lâm Thiên vẫn giữ tư thế ôm Phong Mị Nhi, cho đến khi bà ấy hoàn toàn tan biến vào hư không.
Một lời nói dối...
Phượng Lâm Thiên thừa biết, một Ma Nhân thì làm gì còn kiếp sau để tìm nữa chứ ?
Đến cuối cùng, Phượng Lâm Thiên lại dùng một lời nói dối xóa đi toàn bộ oán niệm của Phong Mị Nhi.
Bỏ đi, Phong Mị Nhi đã nhận đủ cái giá cho những chuyện bà ta đã làm rồi.
Cũng chỉ là một kẻ đáng thương...!đến cuối cùng cũng không biết lời hứa hẹn kiếp sau kia cũng chỉ là một lời nói dối.
Nhưng mà, rốt cuộc Phượng Lâm Thiên có yêu Phong Mị Nhi hay không ? Hay tất cả chỉ là một lời nói dối ?
Phượng Lâm Thiên vẫn ngồi yên bất động, ông trầm mặt hồi lâu mới đứng lên, ông quay lại nhìn Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt cũng không biết, trong đầu ông ta nghĩ cái gì nữa, hành động của ông ta, nàng không thể đoán được.
Phượng Lâm Thiên đưới đối diện Lam Nguyệt, lần đầu tiên nhìn kỹ nữ nhi của ông.
Nhiều năm rồi, ông chưa từng can đảm đối diện với nữ nhi của mình, cũng chưa từng giải thích với nàng bất kỳ thứ gì.
Hiện tại thời gian của ông đã không còn nhiều nữa, có lẽ ông cũng nên nói cho nàng biết mọi chuyện.
Phượng Lâm Thiên im lặng thật lâu, sau đó hắn mới mở miệng, phá vỡ bầu khômg khí nặng nề lúc này.
"Nguyệt Nhi, nữ nhi của ta, đây có lẽ là lần đầu tiên trong mười năm qua, cha thực sự đối diện với con, nhìn con thật kỹ.
Xin lỗi, Nguyệt Nhi, cha là một vị phụ thân tồi tệ,nhưng hy vọng con có thể lắng nghe những lời ta sắp nói đây."
Lam Nguyệt hơi nắm chặt tay, ngoại trừ Phong Mị Nhi, Phượng Lâm Thiên chính là kẻ gieo rắc tất cả đau khổ cho nàng và mẫu thân.
Mặc dù nàng không trực tiếp nhận những đau khổ đó, nhưng ký ức lẫn cảm xúc của Phượng Lam Nguyệt nàng đều rõ ràng.
Có lẽ vì Phượng Lam Nguỵet cũng là một phần linh hồn nàng tách ra, nên cảm xúc của nàng gần như bị ảnh hưởng hoàn toàn.
Nàng muốn bảo ông ta im đi, nhưng lại không cách nào mở lời.
Lam Nguyệt có cảm giác, nàng nên nghe ông ấy nói, nếu không chắc chắn sẽ hối hận.

Phượng Lâm Thiên nhìn Lam Nguyệt im lặng không hé răng, hơi mỉm cười, ông lên tiếng:
"Nguyệt Nhi, ta...!chưa từng phản bội mẫu thân con."
Lam Nguyệt nghe lời này, không khỏi cười lạnh.
Chưa từng phản bội ? Vậy cái vương phủ tam thê tứ thiếp này là gì ?
Phượng Lâm Thiên tựa hồ biết Lam Nguyệt nghĩ gì, ông bật cười, sau đó lắc đầu nói:
"Con muốn nói đến bọn họ sao ?"
Phượng Lâm Thiên quay đầu về phía cửa, nhìn tất cả tiểu thiếp cùng đám nhi nữ nhi tử của mình.
Lam Nguyệt cũng đưa mắt nhìn theo.
Lúc này, đám tiểu thiếp và đám thứ tử thứ nữ kia đồng thời quỳ xuống, tựa như một đội quân được huấn luyện hoàn chỉnh, đồng thanh hô lớn.
"Phượng Gia Quân, bái kiến thiếu chủ !"
Cái...cái gì ?
Phượng Gia Quân ?
Chuyện gì đang xảy ra ? Phượng gia quân ? Phượng gia quân là cái gì ?
"Bọn họ đều là các tinh anh trong Phượng gia quân, là đội quân bí mật của ta huấn luyện.
Bọn họ giả thành hậu viện của ta, chỉ là che giấu tai mắt mà thôi."
Lam Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, bàn tay vẫn luôn nắm chặt run khe khẽ, nàng chưa lên tiếng, cũng chưa từng động một bước.
Lam Nguyệt không tin điều này, nhưng mọi thứ đang diễn ra trước mắt buộc nàng không thể không tin.
"Tại sao ? Vậy chuyện ông dồn ép mẫu thân đến vách núi, giả được sao ? Chuyện ông giam lỏng mẫu thân giả được sao !!!"
Lam Nguyệt bước đến, nắm lấy vạt áo Phượng Lâm Thiên, đôi mắt nàng đỏ ngầu, giận dữ quát.
Phượng Lam Nguyệt cũng là một phần hồn phách của nàng, cũng coi như chính là nàng ! Lúc này, Lam Nguyệt là thật sự giận dữ.
Nổi giận vì cảm xúc của bản thân.
Lam Nguyệt đưa tay lên, một quyền đấm thẳng vào mặt Phượng Lâm Thiên.
Phượng Lâm Thiên lúc này đã không còn chút tu vi nào, một quyền này mặc dù Lam Nguyệt không dùng linh lực, nhưng vẫn đủ khiến mặt Phượng Lâm Thiên bị thương.
Phượng Lâm Thiên ngồi dậy, lau vết máu ở khóe miệng, lên tiếng:
"Đúng, vi phụ chưa từng phủ nhận chuyện đó.
Đó là sai lầm lớn nhất đời này của ta.
Nhưng mà..."
Phượng Lâm Thiên che miệng ho khan vài tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:
"Ta yêu Tuyết Nhi, ta cũng chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào khác, dù là Phong Mị Nhi."
Chuyện ở biên cảnh, giữa hai người chẳng có chuyện gì cả.
Ông đã từng tự dùng sưu hồn lên chính bản thân, lúc đó ông chỉ đơn thuần đi ngủ, không hề làm gì.
Lần thứ hai cũng như vậy, cơ bản từ trước đến giờ ông chưa từng cùng Phong Mị Nhi phát sinh bất kỳ quan hệ nào.
"Không thể nào ! Vậy còn Phượng Lam Uyển và Phượng Vân Long thì sao !"
"Phượng Lam Uyển ta không biết thân phận của nó, còn Phượng Vân Long cũng là một Ma nhân."
Đến bản thân Phượng Vân Long cũng không biết điều này.
"Cái gì !"
Lam Nguyệt kinh ngạc, quay đầu nhìn Phượng Vân Long vẫn bị trói quỳ ngoài sân đang khóc lóc thảm thiết.
Thật sự sao ?
"Lúc trước La di nương và Phượng Lam Thanh Phượng Lam Huyên đều phản bội ta, đi theo Phong Mị Nhi, nên mới luôn gây rắc rối cho con..."
"Đủ rồi ! Đủ rồi ! Phượng Lâm Thiên ! Ông câm miệng !"
Lam Nguyệt lớn tiếng cắt ngang lời Phượng Lâm Thiên, hiện tại nàng chỉ thấy mắt rất cay, cố gắng ngăn chặn cũng không thể khiến nước mặt không rơi xuống.
Nàng đánh vào người Phượng Lâm Thiên, ông ta loạn choạng ngã xuống đất.
Phượng Lâm Thiên hiện tại rất yếu ớt, có lẽ một ngón tay thôi, Lam Nguyệt cũng có thể dễ dàng giết ông ta.
Lam Nguyệt cũng quỳ xuống, một tay nắm thành quyền, một tay vẫn nắm lấy vạt áo của Phượng Lâm Thiên.
Nàng cúi mặt, tóc mái rũ xuống, che đi biểu cảm của nàng.

Lam Nguyệt cũng không đánh vào người ông ta nữa, nàng chỉ đơn giản níu lấy vạt áo của ông.
"Tại sao..."
Lam Nguyệt nhỏ giọng nói, Phượng Lâm Thiên hơi mở to mắt nhìn nàng.
Lúc này, tách một tiếng, một giọt nước mắt rơi vào mặt Phượng Lâm Thiên.
Ông kinh ngạc mà mở to mắt, lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của nữ nhi ông đã tràn đầy nước mắt.
Một giọt lại một giọt không ngừng rơi xuống.
Lam Nguyệt kéo vạt áo ông, không ngừng lắc mạnh, thanh âm khàn đặc nghẹn ngào cũng theo đó vang lên, ngày càng lớn, ngày càng rõ ràng.
"Tại sao, tại sao ông không giải thích hả ! Một lời giải thích khó khăn như vậy sao ! Nếu ngay từ đầu ông giải thích rõ ràng, nếu ngay từ đầu ông không giữ Phong Mị Nhi lại thì mọi chuyện sẽ không như vậy ! Chúng ta cũng sẽ không đi đến bước đường này !"
Phượng Lâm Thiên chậm rãi nhắm mắt, ông đưa một tay lên che mắt, che đi sự yếu đuối lúc này của ông, nhưng cũng không ngăn được dòng nước mắt đã chảy xuống.
Nếu...!nếu ông tìm được thuật sưu hồn này sớm hơn....
Lam Nguyệt gào khóc, đáng ra lần sống lại này cô phải có được một gia đình hạnh phúc, tất cả đều tại người này, đều tại hắn ! Đều do hắn !
Hai kiếp, cả hai kiếp người thân của nàng đều bỏ rơi nàng.
Rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì, vì sao dù ở thế giới nào, nàng cũng không thể trọn vẹn có được tình thân chứ ?
Huyền Tịch đi đến cạnh Lam Nguyệt, không nói một lời từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng.
Hắn vùi cằm vào hõm vai của nàng, hai tay cũng siết chặt, hành động bất ngờ từ Huyền Tịch khiến động tác của Lam Nguyệt đình trệ, nàng ngừng khóc lớn, cũng vô thức mà buông vạt áo Phượng Lâm Thiên ra.
Lúc Lam Nguyệt còn đang kinh ngạc sững sờ, chất giọng trầm ấm của hắn đã vang lên bên tai nàng:
"Nàng còn có ta."
Nàng còn có ta sao ?
Không hiểu sao, một câu này của hắn, mọi thứ nàng cảm thấy bất công đều hoàn toàn tan biến.
Giống như chỉ cần nàng có hắn, là đủ rồi.
Những thứ khác, đã không còn quan trọng nữa.
_________
Phượng Lâm Thiên có thể là một vị anh hùng, nhưng không phải là một người cha tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.