Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 116: Người Thần Bí





Trước khi đi, Thính Tuyết viện do Lam Nguyệt bày bố trận pháp, không có nàng, người khác căn bản không thể tùy ý tiến vào.
Bởi vậy khi nàng quay lại, Thính Tuyết viện vẫn giữ được như ban đầu.
Sơ Nghiên bước vào viện, sử dụng Thanh Khiết thuật trong phạm vi lớn, dọn dẹp Thính Tuyết Viện sạch sẽ, mới đem linh trận triệt tiêu.
Đám nha hoàn ma ma trước đây hầu hạ Lam Nguyệt đều bị đổi, Lam Nguyệt cũng tùy ý Phong Mị Nhi sắp xếp, dù sau nàng cũng không dự tính sẽ ở lại nơi này lâu dài.
Lam Nguyệt trở về Phượng phủ ba ngày, vẫn chưa gặp được Phượng Lâm Thiên.
Chuyện một năm trước của Phượng Lam Huyên, vậy mà cũng không ai nhắc đến, còn nữa, ngoại trừ Phượng Vân Long ra, nàng thế nhưng chưa gặp qua Phượng Lam Vũ cùng các tiểu thiếp thứ tử thứ nữ khác.
Các hạ nhân đều không rõ, Lam Nguyệt cũng không thể trực tiếp hỏi Phong Mị Nhi.
Trước đây vừa trở về không cảm thấy thế nào, hiện tại nàng cảm thấy vương phủ này đem lại cho nàng cảm giác rất kỳ quái, còn cụ thể kỳ quái thế nào...!thực sự không rõ.
Nàng cũng từng đi dạo khắp vương phủ nhìn xem, không có gì đặc biệt khác thường.
Chỉ là viện của Phong Mị Nhi hay Phượng Lâm Thiên, nàng đều không thể tùy tiện đi vào xem xét.
Xem ra tối nay cần ra ngoài bí mật tìm hiểu một chút.
_______
Tối hôm đó, Lam Nguyệt thay một bộ hắc y đơn giản, liền lén lúc rời phòng.
Đầu tiên, nàng liền đến Trầm Ngưng Các của Phong Mị Nhi.
Trong đêm tối, thân ảnh Lam Nguyệt tựa như quỷ mị, lướt qua mái nhà, lặng yên không một tiếng động.
Khung cảnh quen thuộc, Lam Nguyệt lần nữa đứng trên mái viện của Trầm Ngưng Các.
Nàng ngồi xổm xuống, đồng tử dần dần chuyển sang màu xanh lam.
Tinh thần lực chậm rãi được thả ra.

Phong Mị Nhi ở trong phòng xử lí sổ sách, ngoài ra không có bất kỳ khác thường gì.
Nàng đoán sai rồi ? Phong Mị Nhi không có vấn đề gì sao ?
Đến lúc Lam Nguyệt vừa định rời đi, trong phòng liền xuất hiện một cỗ khí tức khác.
Lam Nguyệt ngưng thần, lập tức thu lại tinh thần lực.
Lát sau, không gian trong phòng đột nhiên vặn vẹo, Phong Mị Nhi hoảng hốt, từ trên ghế đứng lên, vội vàng hành lễ.
"Chủ nhân."
Sau đó, không gian vặn vẹo bị xé rách, một người mặc hắc y trùng kính từ đầu đến chân bước ra.
Đồng tử Lam Nguyệt hơi co lại.
Xé rách hư không ! Nàng từng thấy Huyền Tịch dùng qua chiêu này, chỉ có Hóa Thần cảnh cường giả mới có thể làm được !
Kẻ đứng sau Phong Mị Nhi, lại là một kẻ có tu vi đáng sợ như vậy.
"Nó trở về rồi ?"
Hắc y nhân kia lên tiếng, giọng nói đã được biến đổi qua, trầm khàn khó nghe.
"Vâng, ngày mai là lễ trưởng thành của nó, thỉnh chủ nhân yên tâm, lần này tiểu nhân nhất định giải quyết nó ổn thỏa."
"Ừm."
"Nếu nó vẫn ngoan ngoãn làm một phế vật, còn có thể tha cho nó một mạng, nếu nó đã không biết an phận, vậy thì diệt trừ đi."
Sắc mặt Lam Nguyệt hơi ngưng lại, kẻ bọn họ muốn đối phó là nàng ? Kỳ lạ, nàng từ lúc nào lại đắc tội cường giả cấp bậc truyền thuyết này chứ ?
"Ai !"
Ngay lúc này, Hắc y nhân bên dưới dường như phát giác được bất thường, bàn tay hắn đưa về phía Lam Nguyệt, một đạo bạch sắc linh lực hướng nàng mà đến.
Đồng tử Lam Nguyệt co rụt, áp bức mạnh quá, nàng hoàn toàn không thể cử động !
Ầm !

Mái nhà nổ tung, thân ảnh hắc y nhân chợt lóe, lập tức xuất hiện trên mái nhà.
Hắn trầm tư nhìn, một bóng người cũng không có.
"Chủ nhân !"
Phong Mị Nhi kinh hô một tiếng, Hắc y nhân đã quay về phòng, dùng giọng khàn khàn phân phó:
"Mọi chuyện vẫn tiến hành theo kế hoạch, nếu nó không chết, ngươi cũng không cần sống nữa."
Cơ thể Phong Mị Nhi run lên, vội vàng cúi đầu:
"Vâng, tiểu nhân tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của chủ nhân !"
Lúc này, hạ nhân canh gác trong phủ bị kinh động, kéo nhau chạy đến.
Hắc y nhân lần nữa xé rách hư không mà rời đi.
Phong Mị Nhi đẩy cửa đi ra, lạnh lùng lên tiếng:
"Không có chuyện gì, đều đi đi."
"Dạ."
Đám hạ nhân đi rồi, Phong Mị Nhi hơi trầm tư.
Vừa rồi chủ nhân đột nhiên xuất chiêu, chẳng lẽ có kẻ nghe trộm ?
Phong Mị Nhi không hiểu sao, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Bà ta rời Trầm Ngưng Các.
Mà lúc này, phía trên mái nhà lần nữa xuất hiện hai người, đúng là Lam Nguyệt và Huyền Tịch.
Vừa rồi may mà nhờ hắn, nếu không nàng tuyệt đối sẽ bị Hắc y nhân kia gi3t chết.
"Huyền Linh đại lục lại xuất hiện cao thủ bậc này."
Hơn nữa tựa hồ đối nàng là thù không phải bạn.
Huyền Tịch rũ mắt nhìn Lam Nguyệt, mở miệng:
"Huyền Linh đại lục tuy nhỏ bé, nhưng không phải không có cao thủ xuất hiện."
Tỉ như hắn.
Lam Nguyệt lúc này mới nhớ đến hỏi Huyền Tịch.
"Vừa rồi chàng làm sao đến kịp lúc vậy ?"
Huyền Tịch sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói:
"Đến tìm nàng."
Lam Nguyệt không hiểu sao cảm thấy mặt có chút nóng, nàng vội chuyển sang chuyện khác.
"Hắc y nhân vừa rồi hình như có sát ý với ta."
Huyền Tịch phụ tay sau lưng, nhàn nhạt nói:
"Có ta ở, hắn không làm gì được nàng."
Lam Nguyệt: "..."
Nàng cảm thấy một năm không gặp, miệng của Huyền Tịch ngọt hơn không ít, chỉ nói vài câu, nàng đều cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh.
"Chúng ta, chúng ta đi theo thử xem, bà ta muốn làm gì."
"Được."
Huyền Tịch gật đầu, hắn đưa tay ôm lấy Lam Nguyệt, đuổi theo.
Lam Nguyệt trừng mắt, nàng nói đuổi theo, cũng không cần ôm ôm ấp ấp a !
________
Phong Mị Nhi một đường đi đến Thanh Lâm Viện của Phượng Lâm Thiên.
Lam Nguyệt bất ngờ, Thanh Lâm Viện thế nhưng có Linh trận cấp hai bảo vệ, bên trong chắc chắn có bí mật.
Phong Mị Nhi mở trận ra, đi vào trong, còn Lam Nguyệt dưới sự hỗ trợ của Huyền Tịch cũng thành công đi vào mà không kinh động Phong Mị Nhi.
Bà ta đi đến phòng của Phượng Lâm Thiên, Huyền Tịch dùng thuật ẩn thân, ngang nhiên theo sao.
Lúc này bước vào, Lam Nguyệt thập phần kinh ngạc.

Cao thủ Thiên Dương Cảnh đỉnh phong như Phượng Lâm Thiên lại bị giam lỏng trong chính nhà của mình, hơn nữa, hiện tại trên người ông ta thế nhưng một chút tu vi cũng không có ?
Lam Nguyệt không ngờ, Phượng Lâm Thiên hồi lâu không gặp lại, hiện tại lại trở thành bộ dáng này.
Đây là chỉ thị của hắc y nhân kia, hay là của riêng Phong Mị Nhi ?
Phượng Lâm Thiên đang ngồi thuyền, nhắm mắt dưỡng thần.
Phong Mị Nhi đi vào, ông cũng không có ý định mở mắt.
Phong Mị Nhi cảm nhận không có gì bất thường, lúc này mới hướng về Phượng Lâm Thiên trào phúng:
"Phượng Thương vương gia, phu quân tốt của ta, hôm nay ngươi rơi vào kết cục như vậy, có từng nghĩ đến chưa ?"
Phượng Lâm Thiên bị Phong Mị Nhi hạ cổ dược, tu vi tiêu tán toàn bộ.
Hiện tại còn bị giam lỏng ở đây, đường đường là Chiến Thần của Đông Nhạc, vị Vương khác họ duy nhất của đế quốc, từng là Thiên tài tu luyện danh vọng cao lớn người người ngưỡng mộ, lại rơi vào kết cục như vậy.
Bị đâm một dao từ chính phu nhân của mình.
Phượng Lâm Thiên mở mắt, ông rất bình tĩnh, không còn phẫn nộ lẫn kích động lúc vừa bị hạ dược hay giam lỏng.
nhìn Phong Mị Nhi cười, ông nói:
"Ta đã nghĩ chưa từng bạc đãi quá ngươi."
"Chưa từng bạc đãi quá ta ? Hahaha, Phượng Lâm Thiên, chúng ta quen nhau bao lâu ? Bên nhau gần hai mươi năm ! Gần hai mươi năm ngươi có từng thật sự xem ta là nương tử ? Hay trong lòng ngươi trước giờ chỉ có bóng dáng của tiện nhân kia ?"
"Ngươi nói không bạc đãi ta, lại tùy ý để nữ nhi của tiện nhân kia một lần lại một lần sỉ nhục ta ? Để cẩu hoàng đế kia bỏ qua hai đứa con của ta mà để chức quận chúa cho tiểu tiện nhân kia sao !"
"Phong Mị Nhi ta đường đường là tiểu thư danh môn thế gia, vì ngươi mà bị gia tộc trục xuất, vì ngươi mai một thiên phú của bản thân, vì ngươi mà hạ mình đi làm một tiểu thiếp ! Còn ngươi, ngoài chức vị chủ mẫu bị người người chỉ trỏ này, ngươi đã cho ta được cái gì !?"
"Người đến trước là ta ! Vốn là ta ! Vậy mà trong mắt thế nhân, ta lại là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác !"
Cái gì !!?
Phượng Lam Nguyệt nghe lời này, chợt ngẩn ra.
Phong Mị Nhi, là người đến trước ? Rốt cuộc chuyện là như thế nào ?
Cái nàng nhìn thấy hiện tại, cùng với cái nàng được biết, hình như chênh lệch quá nhiều rồi.
Rốt cuộc thì đâu mới là sự thật ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.