Phương Pháp Chăn Nuôi Phượng Hoàng

Chương 2: Là gà rừng hay gà thần




Trọng Cát dùng miệng ngoặm lấy cái cánh của con Đại sơn kê, lôi nó về động huyệt của mình, trước mắt thì Trọng Cát vẫn chỉ là một con tiểu hồ ly không lớn hơn bao nhiêu so với cái nắm tay, cái con sơn kê này bự quá là bự, nó liều mạng kéo về phía trước, kéo đến nỗi răng xót hết cả lên, vẫn chẳng xê dịch được.
Trọng Cát hết cách, đành phải hóa thành hình người, hình người của nó là một thiếu niên mười một mười hai tuổi mặc đoản sam, vì mới biến thành, vẫn chưa biến thành hình người hoàn chỉnh, cái đuôi vẫn lòi bên ngoài, tai thì vẫn là tai cáo, nhòn nhọn dựng trên đỉnh đầu.
Hai tay Trọng Cát cầm lấy cái cánh của con sơn kê, một mạch kéo nó về sơn động nhỏ của mình.
Đem Đại sơn kê đặt lên nệm cỏ, Trọng Cát ngồi bên cạnh, thở hổn hển, lông vũ ướt nhèm nhẹp của con Đại sơn kê nhất thời làm ướt luôn một vùng lớn của nệm cỏ. Trọng Cát lại tỉ mỉ ngắm nghía lần nữa, lông vũ của sơn kê quá ướt, nếu như làm cho thịt bị ngâm đến chua, e rằng sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị
Thế là Trọng Cát lại biến trở về hình dạng hồ ly, nhảy lên sống lưng của sơn kê, dùng đuôi đem lông vũ của Đại sơn kê tỉ mỉ mà lau một phen. Ban nãy kéo sơn kê về đã hao phí không ít sức lực của nó, dùng đuôi lau sạch lông gà xong, nó cảm thấy rất mệt mỏi, liền nhảy xuống đất, kéo một cái đệm mềm đến cạnh con Đại sơn kê, cuộn lại trên đệm mềm mà ngáy ngủ.
Trong mơ, nó ngồi xổm bên một đống lửa, một con gà rừng bự tổ chảng bị vặt trụi lông xiên qua một nhánh cây tùng gác trên đống lửa, bản thân con gà rừng chuyển động từ từ trên lửa, lớp da đã được quay vàng, lóng lánh, mỡ không ngừng nhỏ xuống đống lửa, nổ lép bép, mùi gà quay thơm lạ thường, là mùi vị ngon nhất thiên hạ…
Trọng Cát ở trong mộng đẹp mà chảy nước miếng hạnh phúc cười một cách ngây ngô.
Từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, Trọng Cát mang theo vẻ mệt mỏi mà mở mắt ra, trước mắt bỗng dưng là một mảng sặc sỡ chói lóa, làm nó hết hồn, trở mình bật dậy khỏi nệm mềm.
Hóa ra mảng màu sắc chói mắt quỷ dị kia là lông vũ của con Đại sơn kê, lông vũ của nó đã khô ráo, lông đỏ thắm, đuôi năm màu sặc sỡ, lông vũ dài hơi hơi phát sáng, tựa như nhộm ánh bình minh xinh đẹp.
Đây là lông gà sặc sỡ nhất đẹp nhất mà nó từng thấy!
Trọng Cát ngây ngốc nhìn toàn thân Đại sơn kê phát ra ánh sáng bảy màu, chắc nó không phải là một con gà thần đấy chứ, nếu là gà thần, thịt gà có phải là không thể tùy tiện ăn, ăn thịt của nó rồi có bị đau bụng hay không?
Trọng Cát dùng miệng đụng chạm vào thân mình con sơn kê, lông gà đúng là quá đẹp, làm nó muốn nhổ một cọng xuống. Nó lập tức giơ chân trước lên đè cái mông của đại sơn kê lại, dùng sức mà nhổ. Lông đuôi thế mà lại không nhổ xuống được, mà thân thể Đại sơn kê thì bỗng dưng nhúc nhích một cái.
Trọng Cát sợ hết hồn, vội vàng nhảy sang một bên, liếm liếm lớp lông dính bên mép.
Thân thể Đại sơn kê lại khẽ cử động.
Trọng Cát tránh thật xa, cẩn thận vòng đến trước mặt sơn kê, đối diện với cặp mắt đen nhánh.
Đại sơn kê thế mà lại mở mắt ra rồi! Hóa ra nó chỉ bị ngất đi, chứ không phải con gà chết.
Trọng Cát và Đại sơn kê mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Sao lại có một con tiểu hồ ly thế này?” thanh âm lạnh lẽo, nhưng cực kì dễ nghe.
Tiếp đó, đầu của Đại sơn kê động đậy, chậm rãi đánh giá bốn phía, sau đó, giọng nói ấy lại cất lên: “Tại sao ta lại ở trong cái động nhỏ xíu thế này?” Giọng nói này, dường như phát ra từ trong miệng của Đại sơn kê.
Đại sơn kê biết nói chuyện!
À há, nó quả nhiên là gà thần!
Trọng Cát đánh bạo trả lời: “Là ta kéo ngươi về.”
Cặp mắt đen nhánh của Đại sơn kê nhìn về phía Trọng Cát, dường như đang ngắm nghía nó: “Ồ? Thì ra ngươi biết nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi là hồ yêu? Nhưng trên người ngươi lại chẳng có yêu khí.”
Trọng Cát ngồi thẳng người: “Ta không phải hồ yêu, là Thiên Thực hồ!” Hồ yêu là hồ ly dựa vào việc tu luyện tà thuật mà thành tinh, Thiên Thực hồ trời sinh có tiên căn vẫn luôn cảm thấy hồ yêu là loại hạ đẳng, cực kì khinh thường chúng nó. “Ta kéo ngươi về, là muốn ăn ngươi!”
Cho dù con sơn kê này là gà thần biết nói chuyện, thì nó vẫn là gà, hồ ly ăn gà, thiên kinh địa nghĩa, Trọng Cát nói như thể là lẽ dĩ nhiên.
Nhưng Đại sơn kê lại cười một tiếng, Trọng Cát cảm thấy, trong ánh mắt con gà này nhìn mình, có chút gì đó khinh thường: “Ngươi? Ngươi định ăn ta như thế nào?”
Trọng Cát thành thực trả lời: “Vặt trụi lông ngươi, quay trên đống lửa.”
Đại sơn kê lại cười một tiếng: “Cho nên lúc nãy, ngươi đang đụng đến lông đuôi của ta?”
Trọng Cát cam chịu.
Đại sơn kê nói: “Tiểu hồ ly, ngươi có biết ta là ai không?”
Trọng Cát nói: “Ngươi không phải gà rừng à?”
Ánh mắt của Đại sơn kê đột nhiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân tản phát ra một cỗ khí lạnh băng.
Trọng Cát cẩn thận nói: “Đương nhiên, ngươi biết nói chuyện, chắc chắn không phải gà rừng bình thường, ngươi là gà mà Thần tiên trên trời nuôi dưỡng hả?”
Ánh mắt Đại sơn kê càng lạnh lẽo hơn, hàn ý tản mác trên thân càng thêm nồng đậm.
Đột nhiên Trọng Cát cảm nhận được một loại áp lực vô tình, nó không khỏi có chút sợ hãi.
Có phải là vì con sơn kê này cảm thấy sắp bị ăn mất, cho nên không vui? Nó là gà thần, có lẽ rất chú trọng đến tôn nghiêm.
Trọng Cát nhìn nó bảy màu sặc sỡ lòe loẹt, trong lòng không khỏi mềm đi, dùng giọng điệu thăm dò mà nói: “Nếu ngươi đã là gà thần, lại biết nói chuyện, chi bằng như vậy đi, ta không ăn ngươi, ngươi làm gà của ta, ta nuôi ngươi, thế nào?”
Hồ ly trong đồng tộc, thường trong lúc tu luyện mà nuôi mấy con linh thú khác có tiên giai thấp hơn mình, nghe nói như vậy có thể gia tăng lợi ích tu luyện, vừa có thể tích chút tiên đức.
Nhưng mấy tiền bối nuôi linh thú phần lớn đều là nuôi mấy con hồ ly bình thường, hoặc là chồn tinh lang tinh, người nuôi gà, dường như chưa từng có ai.
Trọng Cát vẫy đuôi nghĩ, con sơn kê này là gà thần, ăn thịt của nó rồi không biết sẽ bị gì nữa. Nó to lớn, vừa sặc sỡ vừa đẹp đẽ, đem đi nuôi nhất định là rất hãnh diện, hô, dù sao thì sau này chắc là sẽ không có cơ hội ăn thịt nữa, nuôi một con gà sống bên mình, lúc ngắm nghía, nhớ đến mùi vị của thịt gà, cũng hay lắm đó.
Đại sơn kê đối với lời đề nghị này của nó lại chẳng có tí biểu hiện gì, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ. Trọng Cát giảng đạo lý với nó: “Ngươi xem, ta kéo ngươi về, tuy là dự định ăn ngươi, nhưng ta đã không ăn ngươi, thì cũng giống như là cứu ngươi rồi, ngươi nên báo đáp ta, có đúng hay không? Vả lại, nếu ngươi làm gà của ta, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, cho ngươi ăn ngon, uống tốt, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy ấm ức.”
Ánh mắt của Đại sơn kê đã chuyển từ lạnh nhạt sang cười lạnh: “Được thôi, dù sao thì ta cũng bị thương nặng, tạm thời bay không nổi, nếu đã gặp phải con tiểu hồ ly ngu ngốc như ngươi…thì tùy ngươi vậy, nếu như ngươi vẫn muốn ăn ta, cũng có thể tiếp tục thử xem."
Trọng Cát run rẩy lớp lông, rất thận trọng mà nói: “Ta cam đoan, ta nhất định sẽ không ăn ngươi.”
Đại sơn kê lạnh nhạt nhìn nó lần nữa, chải chuốt bộ lông của mình một chút, rồi nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.