Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 1: Lư Oanh




Trời đã dần dần chuyển sang cuối tiết xuân, không gian bao trùm bởi một màu xanh biếc trước kia giờ đã mang sắc xanh đậm.Lư Oanh đá đá đôi giày gỗ, muốn mượn cách này xóa đi dấu tích vết bùn trên mặt đường.
Lối rẽ trái cách đó không xa có một gốc đào lớn, nàng rảo bước tới.Lư Oanh vừa tròn mười lăm, thân hình đã lộ nét yêu kiều thiếu nữ, do không được ăn uống đầy đủ nên trông sắc mặt nàng trắng xanh.
Tuy nhiên, ngũ quan thanh lệ, khuôn mặt mang vẻ dửng dưng lạnh lùng, dù mặc áo vải giày rơm cũng khiến cho người ta có cảm giác nàng không giống với những cô thôn nữ bình thường khác.Lát sau, một ngôi nhà với ba chữ lớn "Huyền Nguyên Quan" hiện ra trước mắt.Nheo mắt ngước nhìn, Lư Oanh thầm nghĩ: Cuối cùng cũng đã tới! Nàng hít sâu một hơi, cước bộ nhanh hơn.Lư Oanh bước vào đạo quán, nàng không để ý ngay bên trái thềm đá cách chừng hai trăm bước dưới tán hoa lê, có một đôi nam nữ đang trò chuyện, quay đầu lại nhìn về phía nàng.Liếc mắt nhìn lên, một cô nương diện cẩm y hoa mỹ, trên mặt phấn son dày một tấc mím môi cười cười, nói với nam tử kia: "Tăng ca ca, A Oanh của huynh đến rồi kìa".Nữ tử ấy nói thong thả, ngữ điệu thanh thúy, mang lại người nghe cảm giác đặc biệt, văn nhã kiểu "Nho học tối thịnh, phong khí tối mĩ *".*Nho học tối thịnh, phong khí tối mĩ: Nho học vào thời hưng thịnh nhất trong bầu không khí đẹp nhấtTuy văn nhã nhưng không thể che giấu ít nhiều sự ghen tị.Nghe được những lời này, vị Tăng ca ca đó kia quay đầu, rồi chăm chú nhìn mỹ nữ, trầm thấp dịu dàng nói: "A Nhân muội vì sao lại nói như vậy? Muội cũng biết trong lòng ta chỉ có muội mà!".Hắn ngoái lại nhìn thấy Lư Oanh đang nháo nhác hướng về tứ phía tìm người, không hiểu vì sao, bỗng nhiên chột dạ.Hắn và Lư Oanh quen biết nhau từ nhỏ, phụ thân của Lư Oanh nghe nói là con cháu nhà quyền quý, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn, thực ra lão hàng xóm chỉ là người bình thường, có chút viển vông, đích thị là con mọt sách, hơn nữa sức khỏe không tốt, khi Lư Oanh bảy tuổi đã qua đời.
Mẫu thân Lư Oanh sau khi sinh hạ em trai thân thể cũng không khỏe.Hắn và Lư Oanh là hàng xóm, Lư Oanh từ khi mới sinh đã là một cô bé xinh xắn, lại nhu thuận, lúc nhỏ rất được Tăng lão gia và phu nhân yêu thích, bởi thế, khi cả hai lên năm, hai nhà mới đính ước.Không ngờ, khi Lư Oanh lên mười, mẫu thân nàng cũng qua đời, giờ hai tỷ đệ sống nhờ nhà ngoại tổ mẫu.
Tăng lão gia trong một lần chinh chiến lập được chút chiến công, trở thành quan úy, tuy không thể được đại phú đại quý nhưng so với cảnh ăn nhờ ở đậu của tỷ đệ Lư Oanh thì khác nhiều.
Nhất là gần đây, Tăng lão gia được một quý nhân trọng dụng nên cấp thăng được một bậc.Thấy nhà mình ngày càng phất, Tăng phu nhân càng không hài lòng với con dâu đính ước hồi nhỏ của con mình.
Về phần Tăng thiếu gia này thì khỏi phải nói, càng gần tới kỳ hạn hôn ước càng thấy phiền toái, nhất là khi đã qua lại với cô bạn thân đồng thời là biểu tỷ của Lư Oanh.Nhìn người con gái trước mặt xinh xắn, quần áo hoa lệ, cha mẹ giàu có, hơn nữa còn chung tình với hắn, đối lập với Lư Oanh hai bàn tay trắng đằng kia, trong lòng Tăng Trường Chí rất không thoải mái.Nghĩ đến đây, Tăng Trường Chí quay đầu nhìn Bình Nhân, thầm nghĩ: Gia cảnh phú quý, dáng vẻ mỹ lệ, chỉ có muội mới xứng với ta.
Còn Lư Oanh, kiếm cơ hội chiếm được thân thể nàng ta xong, rồi nàng ta cùng đường cũng sẽ tùy ý để ta an bài.
Đến lúc đó ta đưa ít sính lễ, long trọng nghênh nàng tới cửa, tuy làm thiếp nhưng cũng không đến mức bôi nhọ nàng ta.Lúc này, Lư Oanh cũng vừa thấy hai người, nàng cười, dáng vẻ đạm mạc toát ra vẻ ấm áp.
Vội vàng kéo váy choàng bên ngoài ra, Lư Oanh chạy tới, chưa tới nơi, nàng vui mừng kêu: "Ngũ biểu tỷ".Đến gần, khuôn mặt nhỏ hồng của Lư Oanh vui sướng nhìn đến khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao to của Tăng Trường Chí, ánh mắt trong suốt, nhẹ giọng kêu:"Tăng ca ca...".Thấy Lư Oanh cúi đầu đi đến, Bình Nhân bước nhanh lại, nàng cầm hai tay Lư Oanh tươi cười: "A Oanh à, vừa nhìn thấy Tăng ca ca tỷ liền đoán muội sẽ tới đây, hì hì, lần này bị tỷ bắt quả tang nhé?".
Trong giọng nói của cô nàng tràn ngập vẻ bỡn cợt, chọc Lư Oanh xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.Dưới ánh mặt trời ngày xuân, hai thiếu nữ tay nắm tay, một người kiêu sa, một người thô ráp, hắn liếc mắt một cái rồi lại dời đi.Thấy Lư Oanh không được tự nhiên, Bình Nhân cười hì hì, nhiệt tình như cũ nói: "Vừa nãy Tăng ca ca nhà muội cứ luôn miệng hỏi muội ở đâu, huynh ấy khen muội dáng người xinh đẹp, tính tình lại hiền lành, người khác không bì được".
Nghe được lời trêu đùa, Lư Oanh càng cúi đầu thấp, nàng không để ý tới, chính lúc này, Ngũ biểu tỷ thân cận và đáng tin cậy nhất của nàng đang trừng mắt với Tăng ca ca - kẻ còn dùng ánh mắt ấm áp nhìn nàng.
Thấy vậy, Tăng thiếu gia lập tức ngừng vẻ dịu dàng toát ra trong khoảnh khắc lơ đãng, như chứng minh mình trong sạch, mặt không đổi sắc quay đầu nhìn về phương xa.Bình Nhân thu hồi ánh mắt, nàng ta còn cười khanh khách, lay lay Lư Oanh: "Cúi đầu thẹn thùng gì nữa chứ! Hừ, nhanh đến bên cạnh tình lang nhà muội đi kìa".
Vừa nói, nàng ta vừa đẩy Lư Oanh về phía Tăng thiếu gia.
Bị đẩy thật mạnh làm Lư Oanh không kịp phản ứng, xô về phía thềm trái, trận mưa xuân hôm trước khiến thềm đá mọc nhiều rêu xanh khiến nàng trượt chân, cả người ngã về phía sau.
Bịch một tiếng, nàng ngã sõng soài trên mặt đất.Thềm đá vừa nguy hiểm lại trơn, trong tiếng kêu thảm, thân hình Lư Oanh giống như cầu vồng rơi xuống sáu bậc thềm.
Một tiếng "bịch" lớn, trong nháy mắt, gáy Lư Oanh đập mạnh vào bậc đá.
Nàng bất tỉnh không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, một dòng máu đỏ tươi nhanh chóng nhuốm đỏ thềm...Tai nạn xảy ra quá đột ngột, Tăng Trường Chí nghe thấy tiếng kêu của Lư Oanh bèn quay đầu lại, sắc mặt hắn trắng nhợt, nghiêng người về phía nàng, đưa tay ôm lấy nàng, vạt áo xanh cũng bị máu tươi nhiễm bẩn...Trong lúc hắn sợ hãi không biết làm sao, thì Bình Nhân đã hét lên chói tai, vội vàng chạy lại, cuống cuồng hỏi: "Làm thế nào đây? A Oanh có nặng lắm không?".Hỏi vài lần, thấy sắc mặt Tăng Trường Chí tái nhợt, nàng ta kéo kéo tay nói: "Mau, nhanh đi tìm đại phu".Vừa nói, Bình Nhân vừa ngó chừng khuôn mặt của Lư Oanh, lén hận: sao lại không đụng trúng mặt hủy dung luôn chứ?Được Bình Nhân nhắc nhở, hắn có hơi tỉnh táo lại rồi vội nói: "Đúng, đúng rồi, đại phu, mau đi tìm đại phu".
Vừa nói, hắn vừa ôm lấy Lư Oanh, vội vã đi.Khi Lư Oanh tỉnh lại lần thứ hai thì đã là chạng vạng tối, căn nhà gỗ nho nhỏ của nàng phảng phất hương thuốc thơm mát.Mở mắt, Lư Oanh chớp mắt, rồi lại chớp lần nữa.Cái gáy của nàng co rút từng cơn đau đớn, kì quái thay, mọi thứ trước mắt nàng hiện lên một cách mới mẻ, rõ ràng, giống như một căn phòng lộn xộn được dọn dẹp ngăn nắp.Chậm rãi quay đầu, Lư Oanh nhìn bốn phía xung quanh, đánh giá hồi lâu, nàng mới gượng ngồi dậy, làm rơi cái chăn đang đắp, tay xoa xoa gáy.Gáy nàng được đại phu đắp thuốc, vừa chạm vào đã truyền đến một cơn đau buốt.
"A...ui...", nàng kêu lên, chậm rãi nhớ lại chuyện ban sáng, không khỏi cau mày.Nghe được tiếng động trong phòng, chợt có tiếng bước chân truyền đến, chốc lát, một cậu bé tuổi tầm mười ba, mười bốn xuất hiện trước mặt Lư Oanh.
Khuôn mặt hai người hao hao giống nhau, mắt sáng mày thanh, nhưng thân người gầy gò không có lấy chút da thịt.
Trong tay cậu bưng chén thuốc, thấy Lư Oanh ngồi dậy, thiếu niên đó nhíu mi: "Tỷ đã tỉnh rồi!", ngữ khí mang vẻ sốt ruột.Nói xong, cậu thấy Lư Oanh vẫn đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi nhíu mày, hơi xấu hổ quát khẽ:"Tỷ nhìn chằm chằm đệ làm cái gì?".Lư Oanh vẫn đang theo dõi cậu, mãi đến khi cậu đặt mạnh chén thuốc lên tay nàng rồi xoay người đi, nàng khẽ nói:"A Vân, mắt đệ hơi đỏ, có phải đệ vừa khóc vì lo cho tỷ đúng không? Khi tỷ tỉnh lại, khóe miệng đệ hơi cười cười, đệ thấy ta tỉnh nên rất vui đúng không?".Dừng một chút, Lư Oanh lại nói: "Đúng rồi, có phải Tăng ca ca cho đệ chút tiền nhưng bị đệ từ chối phải không? Đệ ban nãy lo lắng nên lấy tay vò đến nát ống tay áo kìa.
Không cần lo lắng, tỷ giờ đã khỏe lại rồi, không cần uống thuốc đâu".Lư Oanh nói chậm rãi, vừa nói, nàng vừa suy nghĩ cẩn thận nên dùng từ thế nào để nói ra cảm giác bản thân lúc này.
Có thể nói, nàng vừa thấy A Vân liền hiểu rõ tâm tư của đệ ấy, như vậy nàng đã hồi phục như thường không chút hoài nghi.Lư Vân chậm rãi quay đầu, sửng sốt nhìn tỷ tỷ mình.
Cậu biết từ sau khi phụ mẫu qua đời, cuộc sống sinh hoạt hai người dồn hết lên vai tỷ mình.
Mọi sinh hoạt hằng ngày lại thêm sự ức hiếp từ bên nhà ngoại khiến tỷ ấy cả ngày tối tăm mặt mũi.
Tỷ tỷ chưa từng có lấy một giây thảnh thơi, cũng không có tinh lực chú ý xem người khác nghĩ gì, thế nhưng hôm nay lại thể hiện ra trí tuệ nhạy bén.Ngẫm một lát, Lư Vân mới nhíu mày hỏi: "Tỷ, tỷ có làm sao không?"."Tỷ vẫn khỏe mà", Lư Oanh cười cười, nàng xốc lại chăn rồi tiếp: "Tỷ thật sự rất tốt".Đúng, nàng rất tốt, mọi chuyện trên thế gian trở nên rõ nét, hết thảy những tâm tư xung quanh đều sáng tỏ, đúng là rất tốt.Nhìn người vẫn còn đang đứng ngơ ngác tại chỗ nghĩ ngợi, nàng cười, lấy tay đẩy cửa, bước ra ngoài sân.Bên ngoài, hoa đào đua nở, bướm bay theo gió.
Khuôn mặt hơi ửng hồng, thu cả khung cảnh hoàng hôn trước mặt vào tầm mắt.
Tốt, thực sự rất tốt!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.