Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 39:




"Ta.." Tề Hạo dừng một lát: "Ta không có."
"Oh, vậy ở đây vài ngày đi."
"Nhưng mà.."
Ngón tay Phượng Tầm vỗ nhẹ mèo nhỏ, nghi hoặc ngước mắt: "Ngươi không muốn ở đây lâu, trong nhà có việc gì phải không?"
Tề Hạo có chút hoảng hốt, hắn đối mặt với đôi mắt tràn đầy nghi hoặc của thiếu nữ, cuối cùng cắn răng một cái: "Không có, ta chỉ sợ gây thêm phiền phức cho muội. "
" À, không đến mức phiền phức, rốt cuộc thì bọn họ không dám thật sự đến gây phiền phức cho ta. "
" Ừ.. "
Tề Hạo cúi thấp đầu xuống, ngay lúc này, Phượng Tầm không thấy được nỗi sầu lo chợt lóe lên trong mắt của hắn.
* * *
Khi Mặc Thủy từ Mặc phủ đi tới rình coi.. Không, tới bảo vệ Phượng Tầm, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên đang đứng trước mặt Phượng Tầm.
Bộ dáng thiếu niên kia khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trong sạch gầy gầy. Hắn mặc một bộ quần áo đơn sơ, bộ dạng sạch sẽ thanh tú, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, thoạt nhìn lớn lên không tệ lắm.
Cái phát hiện này làm cho tâm Mặc Thủy khẩn trương lên, sắc mặt hắn có chút hoảng loạn.
Việc này có nên bẩm báo với công tử hay không? Rõ ràng công tử có ý đối với Phượng cô nương, nếu công tử biết được.. Người có thể đánh gãy chân của Phượng cô nương hay không?
" Này. "
Thời điểm trong lòng Mặc Thủy đầy rối rắm, một bàn tay đặt ở trên vai hắn.
Đột nhiên hắn giơ tay vỗ, đem cái tay đặt ở trên vai hắn chụp xuống, không kiên nhẫn quay đầu. Trong chớp mắt, một khuôn mặt tươi cười chiếu vào hai tròng mắt của hắn, gần trong gang tấc, khiến hắn sợ tới mức hét lên một tiếng, từ trên xà nhà lăn xuống dưới.
Cả người đầy chật vật.
Thiếu nữ nhảy xuống, dừng trước mặt Mặc Thủy, nàng khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm nhìn Mặc Thủy đang nằm chổng vó trên mặt đất.
" Huynh đệ, hôm nay ngươi đến muộn, mặt trời đã lên cao, vì sao bây giờ mới đến? "
Sắc mặt Mặc Thủy thoắt trắng thoắt xanh, hắn chỉ vào Phượng Tầm:" Cô.. "
Phượng Tầm cười ấm áp:" Ta không thích người khác dùng ngón tay chỉ vào ta, nếu không, ta không cam đoan ta sẽ làm ra chuyện gì đâu. "
Một câu này khiến Mặc Thủy sợ đến mức rụt tay trở về, hắn có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phượng Tầm.
" Làm sao công nương phát hiện ra tôi? "
Phượng Tầm vặn đầu ngón tay:" Ừ, vào ngày ngươi theo Mặc Thiên Cừu tới đây. "
"... "
Vẻ mặt Mặc Thủy xám như tro tàn.
Vốn dĩ hắn không muốn làm lộ việc của công tử, kết quả.. Trong lòng cô nương này cái gì cũng hiểu rõ.
Lần này công tử gặp được đối thủ rồi.
" Con người của ta, từ trước đến giờ không thích người không đúng giờ. "Thiếu nữ nhướng mày, cười đến xán lạn tùy ý:" Ngày thường ngươi đều đúng giờ xuất hiện theo dõi ta, vì sao hôm nay lại đến muộn? Nếu ngươi không cho ta một lý do.. "
Mặc Thủy ngẩng đầu thấy hai tròng mắt tươi cười của thiếu nữ, cả người hắn run lên:" Tôi nghe nói hôm nay tiểu vương gia xuống giường, cho nên đến đánh hắn một trận. Sau khi đánh xong tôi còn phải đi tìm công tử nhà tôi để báo cáo, cho nên đến trễ. "
" Ừ. "Thiếu nữ cong eo xuống, nhìn thẳng nam nhân nằm liệt trên mặt đất không dám nhúc nhích:" Tiểu vương gia là do ngươi đánh? Tại sao? Hắn nhìn lén chủ tử nhà ngươi tắm rửa sao? Còn sờ soạng hắn hai cái? Cho nên chủ tử nhà ngươi hận muốn cưỡi hắn đúng không? "
Như sấm sét cuồn cuộn, Mặc Thủy trợn tròn mắt, hắn kinh ngạc đến ngây người nhìn Phượng Tầm:" Phượng cô nương, vừa rồi cô nương nói.. Tiểu vương gia sờ soạng công tử nhà tôi sao? "
" Nếu không thì sao? Tại sao chủ tử nhà ngươi hận hắn thấu xương? "Phượng Tầm nhún vai.
Lúc trước, nàng chính vì như thế mới bị tên khốn Phó Thiên Cừu đuổi giết suốt mười năm!
" Nhưng mà.."
Chủ tử không phải vì cô sao?
Một câu này còn chưa nói ra, Mặc Thủy liền im lặng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.