Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 35:




"Một tháng!"
"Cái gì?" Mặc Thủy ngơ ngác, không biết lời này của công tử nhà mình là có ý gì.
"Trong một tháng, không được để cho hắn xuống giường. Nếu hắn còn có thể xuất hiện trước mặt Tầm nhi, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!"
Âm thanh thiếu niên tàn nhẫn, làm thân hình Mặc Thủy run lên trong gió lạnh.
Ý của công tử là.. Một tháng này, hắn cần phải không ngừng gây phiền phức cho tiểu vương gia.
Nếu vết thương của hắn khôi phục, vậy tiếp tục đập hắn một trận, đánh cho hắn không thể xuống giường.
Lặp đi lặp lại.
Thật là đáng sợ..
Mặc Thủy có chút đồng cảm với tiểu vương gia, trêu chọc ai không được, một hai lại đi trêu chọc Phượng Tầm.
Nhìn đi, suýt chút nữa lôi cả tính mạng của chính mình vào.
Còn may mắn cho tiểu vương gia đó là chưa hề gây ra thương tích gì trên người Phượng Tầm, nếu không, lấy thủ đoạn của công tử nhà mình, chỉ sợ cả đời này hắn đừng mong bò dậy..
"Công tử, vậy thuộc hạ đi đánh tiểu vương gia ngay đây. Đúng rồi, việc người sai thuộc hạ đi trói những luyện đan sư kia.."
"Cho Mặc Trấp đi làm."
"Oh, vâng."
Mặc Thủy vô thức nhẹ nhàng thở ra, so với việc đánh tiểu vương gia, hắn càng không muốn đi bắt cóc những lão già đó..
* * *
Một khoảng thời gian sau đó, tiểu vương gia không biết bản thân đã đắc tội với thần thánh phương nào.
Thương tích của hắn còn chưa khôi phục, lại có người xâm nhập vào Vương phủ, che trên đầu hắn, đánh hắn một trận, đánh đến nổi hắn muốn la khóc cũng khóc không được.
Từ đó về sau, mặc kệ khi nào thương thế của hắn đã tốt lên, người nọ lại xâm nhập vào phủ đánh cho hắn không thể bò xuống giường.
Sau đó hắn biết được cái quy luật này, vì thế hắn dứt khoát không chữa trị nữa, nằm ở trên giường chờ chết.
Suốt một tháng, hắn chưa thể đứng dậy được một bước, cho dù hắn phòng bị nghiêm ngặt như thế nào đi nữa, tên khốn kia vẫn có thể tìm được chỗ trống để chui vào.. Hơn nữa là, hắn phái người đi đuổi bắt, đều không tìm thấy tung tích của tên đó.
Vì thế, Phượng Tầm có thể an an tĩnh tĩnh được một tháng, tiểu vương gia không đến gây phiền phức, nàng vui vẻ vì được thanh nhàn.
Giờ phút này ở Tần gia, Phượng Tầm đang nằm hóng gió ở hồ nước, cả người nàng đều nổi trên mặt nước, trên mắt có hai chiếc lá che lại, an nhàn hưởng thụ niềm vui.
"Nhị tiểu thư."
Từng tiếng truyền đến trước mặt, Phượng Tầm phủi rớt lá cây che hai tròng mắt, ánh mắt mông lung nhìn qua.
Chỉ thấy thị nữ Tần gia đứng ở trước hồ, ánh mắt nàng ta đầy khinh thường.
"Có một người quen cũ đến tìm người, đang chờ người ở trước cửa?"
Người quen cũ?
Phượng Tầm nghiêng đầu, nếu là những lão già trong nhà đến đây, tất nhiên sẽ viết thư báo trước.
Cái người quen cũ này.. là người phương nào?
Phượng Tầm từ hồ nước đứng lên, bước chân điểm nhẹ, dừng ở trên bờ hồ.
Quần áo sau lưng nàng ướt đẫm, lười biếng gọi một tiếng: "Nãi Bao."
Nãi Bao đong đưa đầu nhỏ, há mồm phun ra một ngọn lửa.
Ngọn lửa này không có đến gần Phượng Tầm, trôi nổi trong không trung, tản ra nhiệt độ cực nóng.
Thị nữ sợ đến mức lui về sau vài bước, khuôn mặt tái nhợt, nàng ta hoảng sợ nhìn Nãi Bao.
Một màn này, cũng vừa vặn bị Tần Ngọc Nhu đang đi vào bắt gặp.
Nãi Bao thể hiện ra năng lực càng mạnh mẽ, nàng càng muốn có được mèo con nhỏ này!
Dưới ngọc lửa thiêu đốt, quần áo của Phượng Tầm nhanh chóng khô lại. Nàng khom lưng bế Nãi Bao lên, ngước mắt nhìn, đối diện với một khuôn mặt nở nụ cười nhợt nhạt.
"Tầm nhi, có người đến tìm muội, người đó tỷ cũng có quen biết, cho nên tỷ tự mình đến thông báo với muội một tiếng."
Tần Ngọc Nhu cũng quen biết sao?
Ngón tay Phượng Tầm nhẹ vỗ về Nãi Bao trong ngực, đôi môi nhẹ cong lên: "Ừ, nếu ngươi đã quen biết, ta với ngươi cùng đi gặp người đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.