Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 17:




Ánh trăng trong trẻo như nước, vầng sáng lành lạnh bao phủ khắp cả sân viện.

Ban đầu cô gái luôn lo lắng không yên, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy thiếu niên nàng đã hoàn toàn choáng váng.

Hắn lớn lên quả thật khiến quỷ thần kinh sợ, nhưng là loại kinh sợ vì quá đẹp làm cho nàng ấy không thể lấy lại tinh thần trong một thời gian dài.

Ở Vọng Kinh không thiếu mỹ nam, chính tiểu vương gia lớn lên thật sự tuấn mỹ, làm rung động vô số con tim thiếu nữ trong thiên hạ. Nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng gặp qua được người nào có thể đẹp đến mức độ này.

Cho dù mái tóc người đó bạc trắng như yêu tinh cũng không thể nào giảm bớt sức quyến rũ của người ấy, ngược lại càng tăng thêm vẻ đẹp không thể nói thành lời.

Cô gái sững sờ, trái tim thiếu nữ nhảy lên thình thịch, hai má nàng ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu nói: "Mặc công tử, tiểu nữ là con gái của hữu tướng, tên là Hoa Viện. Từ lâu đã nghe được tiếng tăm của công tử nên hôm nay tiểu nữ cố ý đến thăm hỏi một phen."

Ánh mắt Mặc Thiên Cừu lướt qua cơ thể của cô gái. Dưới sự mơn trớn của gió đêm, mái tóc bạc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của hắn.

Đáy mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, nhàn nhạt nói: "Ngươi đi cùng ta."

Trái tim Hoa Viện càng đập dữ dội hơn, gò má ngày càng đỏ ửng: "Mặc công tử, có phải chúng ta đã phát triển quá nhanh rồi hay không?"

Mặc Thiên Cừu không trả lời câu hỏi của Hoa Viện, hắn di chuyển xe lăn đi về phía sau.

Mặc dù Hoa Viện cảm thấy như thế này là phát triển quá nhanh, nhưng nhìn bóng dáng của Mặc Thiên Cừu, nàng vẫn cắn răng mà đi theo.

Nàng không chê hắn là người què, nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Chỉ nghĩ đến bộ dáng tuấn mỹ đến chao đảo chúng sinh của hắn, nàng sẽ vui vẻ chịu đựng, tuyệt đối không lùi về sau một bước!

Thời điểm Hoa Viện theo Mặc Thiên Cừu đến nơi, nàng sợ tới mức lùi về phía sau ngay lập tức. Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng sợ.

"Mặc công tử, ngươi.."

Nàng cắn chặt môi, thân hình run rẩy.

Hoa Viện thật sự không hiểu tại sao Mặc Thiên Cừu lại dẫn nàng tới cái nơi như thế này?

Đây là một tòa hình đường, bên trong đầy đủ khổ hình. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ bé, có khi nào gặp phải tình cảnh khủng bố như bây giờ?

Mặc Thiên Cừu giễu cợt lên tiếng: "Muốn trở thành vợ của ta thì phải chịu đựng được sự tra tấn đau đớn! Yên tâm, ở chỗ ta có rất nhiều đan dược, sẽ không để ngươi mất mạng. Sau khi tra tấn xong còn có.."

"Câm miệng, ngươi nói xong chưa? Ngươi đừng nói nữa!"

Hoa Viện run rẩy nhiều hơn, ánh mắt nàng nhìn về phía Mặc Thiên Cừu như nhìn thấy ác ma.

Không có nam nhân nào sẽ mang nữ tử tới tham quan hình đường, còn nói ra những điều đáng sợ như thế.

"Ngươi là đồ biến thái!"

"Ừ." Mặc Thiên Cừu nhìn thẳng vào mắt Hoa viện: "Không chỉ có thế, trời sinh ta có thói quen sạch sẽ, không thích đồ vật dơ bẩn đến gần ta. Nếu ngươi gả cho ta, mỗi ngày ngươi phải tắm đủ một trăm lần mới được phép xuất hiện cách ta mười mét, không được đi vào phạm vi mười mét. Những đồ vật ngươi đã sử dụng qua đều phải tiêu hủy hết. Nếu ta ngửi được hương vị không sạch sẽ, thân thể ta sẽ thấy khó chịu.."

Khuôn mặt Hoa Viện càng trắng bệch, không biết nguyên nhân bởi vì hoảng sợ hay vì bị sỉ nhục, hai hàng nước mắt của nàng rơi xuống. Nàng sẽ không bao giờ nguyện ý ở lại đây thêm một lần nào nữa. Nàng trừng mắt hung hăng nhìn Mặc Thiên Cừu, nhanh chân xoay người chạy ra khỏi hình đường.

Bên trong hình đường chỉ còn có một mình Mặc Thiên Cừu. Ngón tay hắn nắm xe lăn, ánh mắt càng thêm lãnh lẽo.

"Lăn ra đây!"

Thanh âm vừa rơi xuống, Mặc Thủy nhát gan sợ sệt bước ra khỏi cửa, cẩn thận nhìn Mặc Thiên Cừu: "Công tử."

"Vì sao ngươi còn ở đây?" Khuôn mắt tuấn mỹ của Mặc Thiên Cừu tối lại, hỏi.

Mặc Thủy bĩu môi, chẳng lẽ hắn nói hắn ở lại vì muốn xem kịch vui hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.