Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 989: Kinh thế chi đồng




Rừng cây an tĩnh, ngay cả tiếng lá cây rơi xuống cũng nghe thấy, tia sáng mặt trời xuyên thấu qua mấy chồi cây, chiếu vào trên mặt Mặc Liên.
Hoa Kết Ngạnh yêu dị nở một nửa, song nhan sắc cũng rất đơn thuần, tô điểm bên khóe mắt hắn, dưới màu da tái nhợt mơ hồ hiện ra trạng thái trong suốt.
Trên bãi đá dưới tàng cây màu xanh, Mặc Liên lẳng lặng nằm, chờ ánh mặt trời chuyển qua trên đôi mắt, hắn mới cẩn thận mở mắt ra.
"Ngươi muốn thấy nàng, dùng ánh mắt của ngươi nhìn nàng một chút đi." Trước khi đi, Thánh quân đúng là nói với hắn như vậy, "Triệt nhi, ngươi chỉ có thời gian một ngày."
Trong con ngươi đen nhánh chậm rãi bắt đầu ngưng tụ tia sáng nhỏ, xưa nay hai mắt ảm đạm, lần đầu tiên xuất hiện ánh sáng chiết xạ, tinh tế tỉ mỉ, như là bảo thạch từ núi cao trong đất tuyết.
Đây là cái gì?
Từng cây mọc ra khỏi mặt đất, cành cây hình thù kỳ quái, còn có trên đỉnh đầu, rất đẹp, rất rộng rãi là cái gì?
Chưa bao giờ thấy thế giới này, vì không nhìn thấy nên cũng chẳng muốn lấy tay cảm thụ. Hắn xa lạ mọi thứ, với người khác là chuyện thường, nhưng với hắn tất cả đều mới lạ quái dị.
Hắn ngồi xuống bãi đá, cúi đầu nhìn hai tay mình, bên khóe miệng hiện lên nụ cười nhợt nhạt.
Hắn nhảy nhanh xuống, trên mặt đất có tuyết chưa tan, chân hắn đạp ở phía trên, chợt nhớ tới điều gì đó nên ngồi xổm xuống, lấy tay cầm một nắm tuyết.
"Tuyết." Màu trắng, tựa như nàng nói, quá trình tuyết rơi từ trên trời xuống dài dằng dặc cho nên quên nhan sắc ban đầu của chính nó.
Đây là màu trắng.
"Nguyệt, ngươi ở đâu?" Mặc Liên lầm bầm tự hỏi, nhìn quanh bốn phía, rất xa lạ, hắn chưa bao giờ dùng hai mắt nhìn, bởi vậy không biết đây là đâu.
Nếu như đi bừa sẽ lạc đường.
Hắn chỉ có một ngày để nhìn thấy Nguyệt, bởi vậy không thể lãng phí lạc đường.
Muốn triệu hồi Huyễn Linh Thú ra, đột nhiên bên cạnh có thứ gì động đậy, sau đó một nhan sắc sặc sỡ liền bay nhanh qua trước mắt.
Sắc thái đột nhiên xuất hiện khiến hắn hoảng sợ, hai mắt hoàn toàn không thấy rõ ràng là cái gì, liền vươn tay phóng ra ánh chớp. Sắc thái khẽ kêu một tiếng liền rơi trên mặt đất, trong nháy mắt máu đỏ sẫm nhiễm thấu nền tuyết trắng.
Là một con hồ ly bạc trưởng thành, trên mặt đất giật giật vài cái liền chết đi.
Loại hồ ly này là linh thú cấp bậc thấp, mặc dù bề ngoài màu trắng nhưng xen lẫn màu xám đen, trên đuôi lại có màu như mèo đốm.
Mặc dù cấp bậc rất thấp, nhưng hồ ly luôn luôn có linh tính, râ thông minh, bởi vậy trong tộc hồ ly có không ít linh thú cấp bậc rất cao, thậm chí còn là thần thú.
Mặc Liên mặt không biến sắc nhìn con hồ ly, giết một con linh thú cấp bậc thấp với hắn mà nói không đáng kể chút nào, bởi vậy hắn không để ý, chỉ một lòng muốn rời nhanh khỏi chỗ này.
"U u ô" tiếng kêu yếu ớt từ một gốc cây tráng kiện truyền đến.
Mặc Liên chợt dừng bước chân lại, theo ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy phía sau cây kia có một con hồ ly rất nhỏ ngó dáo dác thấy con hồ ly bạc chết trên mặt đất, trong chốc lát ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy nhát gan, bi thương cùng bất lực.
Đó là con hồ ly mới sinh, ngay cả đường cũng không biết đi, hai mắt màu lam lạnh, tròn nhẵn bóng, ngập đầy nước mắt.
Toàn thân là màu trắng u ám cùng điểm xuyến một ít màu xám, chỉ có trên lỗ tai lông xù địa có hai đốm lông đỏ tươi.
Tiểu hồ ly sợ hãi nhìn Mặc Liên, nước mắt chảy xuống, u u thấp giọng khóc.
Mặc Liên ngẩn ra, nhìn hai mắt ngập nước thì trong lòng dao động, hắn đi qua, duỗi tay cầm tiểu hồ ly lên, tiểu gia hỏa sợ đến lạnh run, không dám động đậy trong tay hắn.
Tiểu hồ ly chỉ to bằng bàn tay, trên người vẫn chưa trút hết lông máu, hết sức mềm mại.
Ngón tay Mặc Liên nhẹ nhàng đụng một chút vào đầu nó, sau đó để nó trong ống tay áo, mang theo cùng đi.
Đường núi có chút khó đi, hắn triệu hồi ra Huyễn Linh Thú bay lên trong không trung.
Tiểu hồ ly chui nửa đầu khỏi ống tay áo hắn, nhút nhát sợ hãi nhìn chung quanh, lập tức rụt cổ lại.
Mặc Liên nhớ tới trong nạp giới có không ít đồ ăn, liền lấy ra kẹo, rau dưa, thịt khô chất đống trước mặt tiểu hồ ly.
"Ăn a." Hắn ấn đầu tiểu hồ ly vào đám đồ ăn, trừ việc dọa nó khóc chứ chẳng có vẻ là đồ ăn mà hồ ly thích.
Hồ ly hình như sợ chết hắn. Hắn vừa thả tay liền lập tức lùi về ống tay áo, toàn thân phát run không dám đi ra nữa.
Mặc Liên khó hiểu, nhiều đồ vậy hồ ly cũng không ăn sao? Vậy hồ ly rốt cục ăn cái gì để lớn?
"Nữu Nữu, đi tìm Nguyệt." Mặc Liên hạ lệnh với Huyễn Linh Thú, chờ mong nhìn mây trắng bay quanh người, đôi mắt sáng láng như sao trong trong đêm đen vô tận.
Chim Thần Kim Loan hẳn là trốn theo hướng Rừng rậm Phù Quang. Tống Mịch bị trọng thương, Nến Đỏ truyền lời nói, hắn mang theo thương rời đi, tuy nhiên hẳn là không thể trở lại Điện Quang Diệu. Bởi vì trong Điện Quang Diệu có Mạnh Kỳ Thiên đang chờ hắn.
Dọc đường đi vẫn cảm giác được nguyên khí hỏa của Chim Thần Kim Loan dao động. Gió Lốc không trở về chỗ Tống Mịch vì giờ phút này không ai giúp được ai.
Nếu nàng là Gió Lốc, hiện tại nhất định sẽ tìm chỗ an toàn, đặc biệt tìm nơi có nguyên khí mộc tinh thuần để chữa thương.
Nguyên khí mộc tinh thuần rất hiếm thấy, chỉ có ở trong Rừng rậm Phù Quang, bởi vậy Gió Lốc nhất định chạy đến Rừng rậm Phù Quang.
Trong rừng rậm u ám, Phù Quang bay tới mơ hồ tản ra ánh huỳnh quang.
Đột nhiên có hai người xông tới, trong đó một người mang theo trọng thương, trên người mùi máu tươi rất nồng nặc nên đã dẫn tới một đám Phù Quang bay qua, song bên người có Phong Liên Dực, hắn nhẹ nhàng phất ống tay áo, Phù Quang như gặp phải kẻ địch đáng sợ đều chạy trốn.
"Không hổ là Tu La vương." Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu cười cười, ngẩng đầu nhìn Phù Quang đầy trời, chợt nhớ năm đó bọn họ xông vào Rừng rậm Phù Quang, cùng nhau bị Phù Quang vây công, hắn lấy tiếng đàn mê hoặc Phù Quang, sau đó mang nàng chạy trốn.
Khi đó từng hình ảnh nàng nhớ kỹ, mà ngay cả giai điệu tiếng đàn cũng chưa từng quên.
"Phù Quang số lượng nhiều, chỉ có thể cảm thụ nguyên khí cùng mùi máu tươi, gặp phải nguyên khí cường đại, bọn nó tự nhiên không dám tới gần." Phong Liên Dực dìu nàng, để nàng dựa hoàn toàn vào thân mình, hai người chậm rãi đi hướng sâu trong rừng rậm.
"Cho dù bọn chúng tới gần ngươi cũng không sợ, ngươi sẽ đuổi bọn nó đi." Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái, "Ngươi hiện tại đại khái sẽ không nhớ kỹ chuyện năm đó chúng ta cùng nhau tiến vào Rừng rậm Phù Quang."
Phong Liên Dực có chút mờ mịt nhíu mi, đột nhiên dừng bước, đưa tay hất lọn tóc trên trán nàng ra, nói: "Lúc đó ta đã thích ngươi sao?".
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, nói: "Cái này làm sao ta biết?"
"Vậy còn ngươi?" Hắn hỏi tới.
"Không." Hoàng Bắc Nguyệt chi tiết nói, "Tuy nhiên khi đó ta không ghét ngươi."
Phong Liên Dực cúi đầu cười, cho dù không thích hắn đã rất thỏa mãn, chuyện này hắn cũng không nhớ rõ, nhưng dù vậy, hắn có thể hiểu tâm tình lúc đầu của mình.
Ở cùng nàng rất vui vẻ thú vị.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng đụng vào mặt nàng, chậm rãi vuốt ve, ánh mắt nhìn sâu, tim đập không ngừng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng kiễng mũi chân, dùng khóe môi nứt nẻ lướt qua bờ môi của hắn, Phong Liên Dực lập tức đáp lại, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nguyệt, ta..."
"không cần phải nói gì cả, người mà Hoàng Bắc Nguyệt ta nhận định vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Hoàng Bắc Nguyệt giữ môi hắn, nụ cười thoáng hoảng hốt hạnh phúc, "Ta có chết cũng sẽ không từ bỏ, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi."
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, thống khổ nhắm mắt lại.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi quay đầu, dựa vào bờ vai của hắn, mặc dù rất mệt, nhưng giờ khắc này cảm giác cái gì cũng đáng giá, rất đáng giá!
Hốc mắt có chút nóng lên, huyết lệ vẫn chảy xuống đỏ bừng, nàng đưa tay lau một chút, sau đó kinh ngạc nhìn ngón tay.
Trong rừng Phù Quang đột nhiên kinh hoảng chạy trốn, cách đó không xa chỗ cành cây rậm rạp hình như có ai đó vội vã chạy tới, Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt một chút, nghi hoặc nói: "Mặc Liên?"
"Ai?"
Hoàng Bắc Nguyệt xoa nhẹ một chút cặp mắt mơ hồ, đại khái là nhìn lầm rồi đi, Mặc Liên hẳn sẽ không xuất hiện ở đây, cho dù xuất hiện hắn sẽ không chạy trốn, hắn không nhìn thấy gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.