Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 961: Đi ngược gió 2




Quân Ly thờ ơ cười, thấp giọng nói: "Ngươi có thể móc ra xem, trên trái tim có khắc tên ngươi đó."
Giọng nói ẩn chưa mị hoặc khiến nàng đột nhiên giận dữ, song giận quá thành cười: "Ta không biết là sư phụ lại có năng khiếu cợt nhả như vậy."
"Vậy hiện ngươi đã biết." Quân Ly cúi đầu, muốn hôn môi nàng, lại bị nàng không khách khí đẩy ra, ngón tay ấn mạnh như cắm vào da thịt.
Hắn trầm thấp cười, quên đi, tạm thời không đùa giỡn nàng, để tránh nàng thật sự tức giận.
Hắn tì trán mình vào cái trán trơn bóng trắng nõn của nàng, hơi thở hai người gần sát rất mập mờ, song hắn không tiến thêm động tác nào nữa. Hai mắt nhắm lại, nhẹ giọng nói: "Hắc thủy cấm lao ở bên trong ngươi, ta muốn đi vào chỉ có cách kết hợp với ngươi, đáng tiếc ngươi sẽ không đồng ý."
"Vô sỉ!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng phun ra hai chữ.
Với tình huống hiện tại, nàng mặc dù bị hắn ôm vào ngực nhưng không bị kiềm chế, ngược lại có thể tùy lúc đả thương hắn!
Quân Ly mỉm cười, nhắm mắt lại thì trên mặt bên có năm phần khí chất thần tiên, "Còn một cách là chính ngươi chủ động đưa ta vào."
"Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ đáp ứng?" Hoàng Bắc Nguyệt cau mày.
"Bởi vì ngươi không thể lựa chọn." Quân Ly dán cái trán của nàng, đột nhiên nàng cảm giác đầu đau muốn nứt ra, kêu một tiếng đau đớn, ý thức của hắn đã mạnh mẽ xông vào, hung mãnh tiến lên!
Đó là một loại khí tức màu đen giống Vạn Thú Vô Cương, có thể tàn phá bừa bãi trong cơ thể nàng. Sau khi tìm được vị trí của hắc thủy cấm lao liền đột phá đi vào!
Trên người hắn cũng có phù nguyên, hơn nữa là phù nguyên của nàng, chẳng lẽ vì vậy nên hắn mới có thể xông vào sao?
"Yểm" nàng yếu ớt khẽ gọi một tiếng.
Yểm nói: "Yên tâm, ở trong hắc thủy cấm lao hắn không làm gì được ta." Lời tuy nói vậy, nhưng vẫn nghe thấy trong giọng nói của Yểm có ý lạnh.
Cảm giác ý thức bị cướp đoạt quá quen thuộc, giống lúc nàng thuần hóa thú, cũng mạnh mẽ cướp lấy ý thức linh thú mà khống chế chúng.
Không ngờ hôm nay cũng có người dùng biện pháp đồng dạng đối phó nàng, đây là báo ứng phải không?
Bốn mươi chín cột đồng màu đen đứng sững trước mắt, ngẩng đầu hướng lên trên không nhìn thấy đỉnh, chỉ có từng ký hiệu phiêu lãng theo gió.
Hắn vừa đi vào, ký hiệu màu vàng phía trên cột đồng hiện lên tia sáng, ánh sáng vừa lóe, hắn liền đi tới trước đồng trụ, dưới chân nước đen vang lên ào ào, hắn cúi đầu nhìn khẽ nhíu mày.
Nước đen trong Hắc thủy cấm lao đại diện cho mức độ của Bùa Phong Ấn. Nếu Bùa Phong Ấn đủ mạnh mẽ thì nước đen sẽ đứng im bất động.
Hiện tại nước đen chảy bốn phía, sợ là sức mạnh của Bùa Phong Ấn đang từ từ yếu bớt.
Sức mạnh của Vấn Thiên sẽ không xảy ra sai lầm này, Bùa Phong Ấn không thể yếu bớt, nhưng vì sao lại yếu đi như vậy?
Chẳng lẽ trong mười bảy năm qua, Bùa Phong Ấn không những không ngăn chặn thực lực của Yểm, ngược lại vẫn khiến hắn ngày ngày phát triển, càng đáng sợ hơn trước kia?
Hắn theo nước chảy đi lên phía trước, ngược sóng mà đi, dưới chân có thể cảm giác được lực cản, đáng tiếc không đủ mạnh để ngăn bước chân hắn.
Rốt cuộc cũng đến chỗ nước đen chảy chậm lại, xem ra đã tới cuối nguồn.
Một không gian trống trải tối tăm, như hồ nước màu đen thật lớn, bên trong đều là nước đen đậm đặc không nhìn thấy đáy. Trên nước đen có một cốc đèn cô độc chiếu ra một vầng sáng nhỏ.
Trong quầng sáng, người mặc y phục đỏ khẽ nhúc nhích, tóc đen như mực đổ từ trên áo xuống, biến mất trong nước đen.
Mái tóc xõa xuống trán che khuôn mặt, nhưng đôi mắt đỏ sậm lại lộ ra từ sợi tóc, vẻ tà ác ánh lên từ con ngươi khiến Quân Ly rợn người như bị giòi bò lên sống lưng.
"Yểm."
"Quân Ly."
Hai người kêu tên của đối phương, như bạn già nhiều năm không gặp, chỉ kém một cái ôm nhiệt tình.
Cách một đoạn nước đen rộng rãi, nam nhân tên Yểm vênh mặt lên, tóc đen tản ra một chút, lộ ra hai má xinh đẹp tái nhợt gần như trong suốt vì hàng năm không gặp ánh mặt trời.
"Ngươi muốn làm gì tiểu Bắc Nguyệt của ta?" Yểm không đầu không đuôi thốt ra một câu, "Ta cho ngươi biết, lần đầu tiên của nàng phải để cho ta, ngươi mà có ý đồ gì, sau khi ta ra ngoài nhất định chụp bẹp ngươi!"
Thật sự là một kẻ ba hoa. Bây giờ vẫn bị giam mà dám càn rỡ với hắn như thế.
Quân Ly cười nhạo: "Ngươi làm được gì?"
"Ngươi cùng Vấn Thiên thừa biết ta thế nào. Ta chỉ cảnh cáo trước, mặc kệ là ngươi, hay đại hỗn đản Phong Liên Dực, hoặc tên du côn cắc ké Mặc Liên dám đoạt của ta, ta sẽ xử lý từng tên một.!"
Ai mà ngờ được lời nói ngây thơ như thế lại thốt ra từ miệng con ma thú năm đó khuấy đảo thiên hạ đại loạn, nhân gian hạo kiếp.
Quân Ly lạnh lùng nhìn hắn, nhiều năm dù đã quên bộ dáng của hắn, đứng cách xa cũng không nhìn rõ, nhưng nghe hắn nói xong đã cười rộ ngoài ý muốn.
"Chẳng trách sức mạnh của Bùa Phong Ấn yếu bớt, hóa ra ngươi sinh lòng ái mộ, ngươi sớm quy thuận nha đầu kia, cho nên Bùa Phong Ấn đang từ từ chuyển hóa thành Bùa Chế Ngự Thú, không ngờ Vấn Thiên vẫn để lại chiêu thức này."
Yểm có chút khó hiểu, nhưng sắc mặt lại ngưng trọng: "Ý ngươi là gì? Ta làm sao có thể quy thuận Xú nha đầu không lương tâm kia? Ta ra ngoài đoạt nàng, là muốn nàng làm áp trại phu nhân!"
Chà chà, vừa rồi còn ngọt ngào nói tiểu Bắc Nguyệt, nháy mắt đã thành Xú nha đầu?
Quân Ly thất vọng lắc đầu: "Ngay cả ngươi cũng thay đổi, xem ra số mệnh cũng không đáng sợ như vậy."
"Quân Ly, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Quân Ly lại nhìn về phía hắn, đột nhiên trịnh trọng hỏi: "Yểm, ngươi thật sự cam tâm thần phục nàng?".
"chuyện này..." Yểm miễn cưỡng nói, bởi vì ánh sáng u ám nên tiếng nói kia có bảy phần quỷ dị.
"Ngươi quên thống khổ bị vứt bỏ rồi sao?" Quân Ly lại hỏi.
"Đừng nói nữa!" Yểm phất ống tay áo, lạnh lùng nói: "Quân Ly, ngươi rốt cục định làm gì? Chẳng lẽ chỉ nói nhảm vài câu cho ta nghe sao?"
Quân Ly cười cười, đôi mắt đỏ đậm vô cùng đáng sợ, "Ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn ra ngoài hay không."
"Ha ha..." Yểm lười biếng cười rộ lên, "Ý ngươi là gì? Năm đó ngươi giam ta lại, Vấn Thiên từng nói ta tai họa ngập trời, cho dù nữ nhi của hắn chết cũng tuyệt không cho ta ra ngoài, vậy mà ngươi..."
"Vấn Thiên đã chết, mọi việc về hắn không còn ý nghĩa nữa." Quân Ly lãnh khốc nói, "Ta chỉ hỏi ngươi có muốn ra ngoài hay không?"
Yểm ngón tay tái nhợt nhẹ nhẹ vỗ cái cằm xinh đẹp của mình, tóc dài che chắn càng thêm vẻ tà ác mà mị hoặc, "Ngươi muốn giúp ta? Sau khi ra ngoài thì làm gì? Huống hồ, mạnh mẽ xông ra sẽ làm nàng chết, ta có chút không nỡ."
"Trời cao biển rộng, chẳng lẽ ngươi không nhớ mùi vị ánh mặt trời sao? Về phần Hoàng Bắc Nguyệt, nàng một ngày nào đó sẽ chết, chỉ sớm hay muộn thôi." Quân Ly nói rất vô tình, mỗi câu nói đều lạnh như băng.
Yểm quay đầu tỉ mỉ suy nghĩ, sau một lát mới hỏi: "Điều kiện của ngươi là gì?"
Hắn không tin Quân Ly sẽ không công hỗ trợ, hắn mạo hiểm lớn như vậy, đương nhiên phải có lợi.
Ai biết hắn hỏi như vậy, Quân Ly lại suy nghĩ thật lâu mới nói: "Bọn họ càng liều mạng bảo vệ thứ gì đó, ta lại càng muốn phá hủy bằng mọi giá".
Yểm giật mình, đột nhiên cười ha hả, tiếng cười chấn động, chậm rãi khuếch tán trong bóng tối, tựa hồ không đi tới điểm cuối.
Hắc thủy ào ào, một chiếc đèn cô độc phiêu diêu trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.