Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 957: Hắc thủy cấm lao 3




Có điều lúc này vừa nhìn, nàng không cảm thấy vẻ khôn khéo uy nghiêm như vẫn nghĩ, hoàng thượng sắc mặt có chút uể oải, hình như mất ngủ.
Trong lòng có chút vui vẻ, Hồng Liên nói: "Hoàng thượng, nghe nói sứ giả nước Đông Ly muốn cầu thân Công chúa Anh Dạ?"
Nhắc tới cái này, Hoàng thượng liền đau đầu, khoát khoát tay nói: "Người của Nước Đông Ly quá vô sỉ! làm sao xứng đôi với Anh Dạ? Trẫm đang lo lắng từ chối như thế nào, Bắc Nguyệt, ngươi có ý kiến gì không?"
Hoàng thượng vì sự tình đó mà đau đầu, mặc dù liên quan đến lợi ích hai nước, tuy nhiên coi như là chuyện nhà, cho nên Hoàng thượng không dự định hỏi ý kiến đại thần trên triều, chỉ muốn nghe ý kiến của thái hậu cùng hoàng hậu. Tuy nhiên ngẫm lại cũng biết, hoàng hậu nhất định sẽ không đồng ý.
Thái hậu tạm thời khó nói, như vậy hỏi trước Bắc Nguyệt ý kiến như thế nào.
Hồng Liên cúi đầu, nói: "Đây là đại sự, Bắc Nguyệt không dám tùy tiện nói lung tung."
"Ngươi không phải người ngoài, không cần so đo, nghĩ sao nói vậy là được." Hoàng thượng vỗ vỗ tay nàng, để nàng ngồi xuống.
Hồng Liên chợt sáng mắt lên nói: "Vậy Bắc Nguyệt cả gan nói vài câu. Hoàng thượng biết đấy, lúc này thiên hạ bốn nước cùng tồn tại, mà trong đó thực lực Nước Bắc Diệu đúng là cực mạnh, nước Đông Ly cùng Nước Nam Dực đứng sau. Không lâu trước Nước Bắc Diệu kết thông gia với nước Đông Ly, nếu hai nước thật sự nhất trí, vậy cục diện thiên hạ trong tương lai sẽ khuynh đảo. Nước Nam Dực cùng nước Tây Nhung liên minh chỉ sợ cũng...."
Nghe lời của nàng, sắc mặt hoàng thượng dần dần ngưng trọng lên, khẽ gật đầu, xem ra phải cân nhắc kỹ càng.
Hồng Liên tiếp tục nói: "May mắn là đám hỏi giữa Nước Bắc Diệu cùng nước Đông Ly thất bại, bên ngoài hai nước là kết minh thông gia, trên thực tế Ngụy võ thần trăm phương ngàn kế muốn mượn sức nước khác. Hoàng thượng, nếu nước Đông Ly mượn sức Nước Tây Nhung, hai liên minh quốc tế, thực lực có thể tương đương Nước Bắc Diệu. Đến lúc đó, Nước Nam Dực trở thành hạng bét nhất."
Hoàng thượng bỗng nhiên đứng lên, đi tới đi lui trong đại điện, "Ngươi nói đúng! Giờ phút này không thể để nước Đông Ly cùng Nước Bắc Diệu trở về như xưa được, cũng không thể để nước Đông Ly cùng Nước Tây Nhung kết minh!".
"Lúc này, mặc kệ hai nước nào kết minh đều ảnh hưởng đến cục diện thiên hạ. Mà Nước Bắc Diệu cùng Thành Tu La có liên quan đến Âm Hậu, cũng không nên kết minh. Nước Tây Nhung lại quá yếu, giờ phút này nước Đông Ly là đối tượng liên kết tốt nhất."
Trong những nữ tử, có rất ít người có thể nhìn rõ cục diện thiên hạ như vậy. Trước đây Chiến Dã nói rất đúng, Bắc Nguyệt tuy là nữ nhi, nhưng không kém nam tử chút nào, hoàng tỷ sinh được một nữ nhi thật giỏi!
Không, phải nói, hắn có một nữ nhi giỏi.
Hoàng thượng vui mừng, nhìn thiếu nữ mà trong lòng cho là con gái mình trước mặt gật đầu nói: "Ý Bắc Nguyệt là..."
Hồng Liên chậm rãi nói: "Thần nữ cảm thấy nên hòa thân."
Nàng vừa nói xong, lão thái giám liền lén lút liếc một cái, mày không tự chủ nhăn lại.
Bắc Nguyệt quận chúa này sao lại đồng ý chuyện hòa thân. Công chúa Anh Dạ luôn đối đãi cô ta không tệ, vậy mà...
Hoàng thượng cũng không lập tức đáp ứng, chậm rãi trầm tư.
Hồng Liên nói: "Công chúa khác chỉ sợ không đủ sức ảnh hưởng, người nước Đông Ly sẽ không hài lòng, chỉ có Công chúa Anh Dạ thân phận tôn quý, mới có thể trở thành hoàng hậu nước Đông Ly."
Hoàng thượng vẫn trầm mặc.
Hồng Liên đứng lên, đi tới trước mặt hoàng thượng quỳ xuống nói: "Bắc Nguyệt lớn mật góp lời, xin Hoàng thượng đừng trách tội, chỉ là thiên hạ sắp đại loạn, quốc gia nguy nan, thân là công chúa, chẳng lẽ chỉ có thể tiếp nhận nhà giàu cung cấp nuôi dưỡng, không chịu hy sinh vì dân sao? Mẫu thân của thần nữ mười hai tuổi đã đi theo hoàng gia xuất chinh, vì Nước Nam Dực nửa đời cũng không có hạnh phúc, muốn mượn sức Tiêu gia, bà cũng không thích gả cho người như Tiêu Viễn Trình, cuối cùng mất sớm..."
Nàng vừa nói vừa cúi đầu xoa mắt, hốc mắt liền đỏ, chảy xuống vài giọt nước mắt.
Nghe nàng nhắc tới Trưởng công chúa Huệ Văn khi còn sống, Hoàng thượng bị tác động thương tâm, không nhịn được hai mắt cũng đỏ bừng.
Đúng vậy, hoàng tỷ năm đó vì Nước Nam Dực hy sinh bao nhiêu? Nàng chịu khuất nhục, thừa nhận thống khổ, cuối cùng chết thê lương như vậy, hết thảy cũng vì Nước Nam Dực.
Hồng Liên thấy hắn có dao động, liền nói tiếp đi: "Công chúa Anh Dạ là minh châu trên tay Hoàng thượng, nếu ngài không nỡ, Bắc Nguyệt nguyện ý gả thay!"
Nàng nói lanh lảnh, Hoàng thượng lại hoảng sợ hô một tiếng: "Không!" Sau đó ôm chặt Hồng Liên, "Sao Trẫm có thể gả ngươi đi thay? Ngươi mới là người Trẫm quý trọng nhất!"
Hồng Liên có chút khó hiểu lời hoàng thượng, không rõ hàm nghĩa trong đó, Hoàng Bắc Nguyệt biết thân thế của mình, nhưng Hồng Liên lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng chỉ muốn nhắc tới Trưởng công chúa Huệ Văn, vị công chúa quả thật cả đời hy sinh vì Nước Nam Dực, nàng nghĩ đại khái có thể kích thích tâm lý mặc cảm của hoàng đế.
Không ngờ sẽ thành công như vậy! Nàng tiếp theo nhóm thêm lửa vậy!
"Hoàng thượng đừng lo lắng, nếu mẫu thân thần còn sống, bà cũng sẽ đồng ý, vì Nước Nam Dực, hy sinh một ít tính cái gì? Huống hồ đi nước Đông Ly liền trở thành hoàng hậu, thân phận tôn quý, sẽ không bị khổ."
"Không! Không! Trẫm tuyệt không đồng ý cho ngươi thay thế Anh Dạ, chuyện hòa thân nước Đông Ly cầu thân chính là Anh Dạ, đó là Anh Dạ!" Hoàng thượng kích động nói.
Hồng Liên tựa vào vai Hoàng thượng, len lén cười lạnh. Có vẻ rất dễ thành công.
Hoàng thượng thở dài nói: "Vì Nước Nam Dực, hy sinh một chút không thể tránh được, Bắc Nguyệt à, ngươi cùng mẫu thân ngươi giống nhau như đúc, làm cho Trẫm áy náy."
"Sống ở trong đế Vương, đây vốn là sứ mạng mỗi người." Hồng Liên nhẹ giọng nói.
Đi ở trong hoàng cung Nước Nam Dực, bên ngoài là ban ngày chói lọi, mùa đông sắp qua, mùa xuân mau tới, hơi chút se lạnh, nhưng là ánh mặt trời lại mang theo tình cảm ấm áp dịu dàng.
Lúc không có ai, Hồng Liên đắc ý cười rộ lên, xem ra ở Nước Nam Dực, sức ảnh hưởng của Hoàng Bắc Nguyệt thật đúng là không thể khinh thường!
Lưu Thạch nhắm mắt đuổi theo, thấy nàng cao hứng liền thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng thật sự đồng ý để Công chúa Anh Dạ đi hòa thân sao?"
"Đương nhiên, ta tự thân xuất mã, có thể không thành công sao?" Hồng Liên không có ý tốt cười rộ lên, "Năm đó Công chúa Anh Dạ dám nhục nhã ta, hôm nay khiến cho ả trả giá lớn".
Lưu Thạch thấp giọng nói: "Không ngờ Bắc Nguyệt quận chúa lực lượng hùng hậu như vậy."
"Ta thấy không chỉ hùng mạnh thôi đâu." Nhớ tới Hoàng thượng vừa nói, Hồng Liên liền suy ngẫm sâu sa.
Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên phía sau có người vội vàng hô to: "Bắc Nguyệt! Bắc Nguyệt!".
Liên tiếp hô mấy tiếng, Lưu Thạch giật giật góc áo nàng, nàng mới kịp phản ứng là đang gọi nàng.
Nàng hiện tại không phải là Hồng Liên, mà là Hoàng Bắc Nguyệt.
Chậm rãi xoay người, thấy cách đó không xa trên hành lang bạch ngọc có cô gái mặc áo quần phấn màu tím, tóc chải chữ thập, châu ngọc đẹp đẽ, vừa nhìn liền biết thân phận tôn quý chạy tới chỗ nàng, vừa chạy vừa ngoắc nàng.
Đó là Công chúa Anh Dạ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, muốn quên nhưng không dễ quên.
Hồng Liên hiện lên một tia lạnh ý, dừng lại bước chân, lúc Công chúa Anh Dạ chạy đến gần, cách lan can bạch ngọc, nàng liền mở miệng trước: "Anh Dạ, xin lỗi, mặc dù là kim chi ngọc diệp ở đế Vương, nhưng khổ sở trong lòng không nên để người khác biết."
Anh Dạ dừng lại, thở phì phò, hình như chạy một quãng đường xa, "Bắc Nguyệt, ngươi tiến cung sao không đến gặp ta? Từ khi từ biệt ở Nước Bắc Diệu, ta vẫn rất lo lắng cho ngươi."
"Đa tạ công chúa nhớ thương, ta lần này tiến cung là vì đại sự Nước Nam Dực, không muốn quấy rầy ngươi." Hồng Liên lãnh đạm nói, cách lan can như cách lạch trời, không với tới được.
Anh Dạ nao nao, bị sự lãnh đạm của nàng đè xuống niềm vui sướng. Sao Bắc Nguyệt lại xa cách như vậy? Chẳng lẽ như Lạc Lạc nói, trong khoảng thời gian này nàng đã gặp nhiều chuyện, nên tính tình thay đổi sao?
"Bắc Nguyệt, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng đứng bên cạnh ngươi, ta là thân nhân của ngươi! Ngươi có tâm sự gì có thể nói cho ta biết, chúng ta..."
"Ta không sao, có điều người chết qua một lần, cái gì cũng thấy mà thôi." Hồng Liên nói lãnh đạm, đồng thời trong lòng cười lạnh, thân nhân sao? Công chúa Anh Dạ đối đãi với Hoàng Bắc Nguyệt đúng là tình thâm ý trọng.
Anh Dạ kinh ngạc nhìn nàng, có chút chần chờ cùng đau lòng, "Xin lỗi, lúc ta khổ sở ngươi an ủi ta, nhưng ngươi có việc ta lại không giúp được gì, ta rất vô dụng."
"Ngươi có thể giúp ta." Hồng Liên lạnh lùng nhếch khóe miệng, "Công chúa mời trở về đi, ta muốn xuất cung."
Anh Dạ không kịp phản ứng, Bắc Nguyệt nói nàng có thể giúp đỡ là ý gì, thấy Hồng Liên xoay người rời đi không quay đầu lại.
Nàng kinh ngạc nhìn trong chốc lát, trong lòng vô cùng mất mát.
Nha hoàn Vô Song vất vả đuổi theo thở hổn hển nói: "Công chúa, hoàng thượng hạ chỉ...!"
"Cái gì chỉ?" Anh Dạ hỏi.
Vô Song nước mắt chảy xuống, quỳ gối bên chân nàng nói: "Hoàng thượng hạ chỉ, để công chúa đi hòa thân nước Đông Ly, gả cho thái tử nước Đông Ly!"
Trước mắt Anh Dạ đột nhiên xẹt qua mây đen dày đặc, bên tai ầm ầm như có vô số cánh chim đập loạn trong không trung.
"Làm sao có thể?" Nàng thì thào nói, nàng là ngọc châu trên tay phụ hoàng, phụ hoàng tuyệt đối không nỡ gả nàng cho thái tử vô năng ngu xuẩn nước Đông Ly kia.
Vô Song khóc nói: "Nô tỳ nghe nói, vì Bắc Nguyệt quận chúa góp lời, Hoàng thượng mới đồng ý!"
Anh Dạ đột nhiên an tĩnh lại, hai hàng lệ trượt xuống gương mặt, bên tai vang lên lời nói Hồng Liên mới thốt ra.
"Anh Dạ, xin lỗi, mặc dù là kim chi ngọc diệp ở đế Vương gia, nhưng có khổ sở cũng không nên để người khác biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.