Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 946: Tuyệt địa cứu viện 2




Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi líu lưỡi, tự nhiên không chịu yếu thế, rất nhanh đuổi theo.
Phủ Trưởng công chúa
Đêm dài trôi chậm, ánh trăng cô độc.
Thiếu niên đứng ở trong viện tử, đã đợi hơn nửa đêm, nhưng trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.
Một nha hoàn đẩy cửa đi tới, thiếu niên lập tức tựu nghênh đón, nói: "Sư phụ có muốn gặp ta hay không?"
"Công tử Tử Diệu, ngươi trở về đi, hai ngày này quận chúa rất mệt, không muốn gặp ai, ngươi không cần ngày ngày lo lắng chờ đợi." Nha hoàn có lòng tốt lặng lẽ nói với hắn.
Phong Nhã Ngọc vẻ mặt sốt ruột, "Nhưng, nhưng ta hồi lâu không gặp sư phụ, nàng dạy kiếm pháp, ta đã học xong, ta muốn cho nàng xem một chút".
"Quận chúa bề bộn nhiều việc, loại việc nhỏ này đừng làm phiền quận chúa, hơn nữa quận chúa giờ phút này đã ngủ, Tử Diệu công tử, hiện tại đêm đã khuya rồi." Nha hoàn cũng không thể tránh được, Tử Diệu công tử cùng bọn họ ở trong phủ cũng coi là chơi thân. Nàng đã đề cập trước mặt quận chúa nhiều lần, nhưng quận chúa không muốn gặp thì biết làm sao.
Nhìn đèn trong phòng đúng là tắt, Tử Diệu thất vọng cúi bả vai, "Ta ngày mai lại đến vậy."
Chậm rãi xoay người đi ra ngoài, giống như ngày thường, hắn nhìn thấy một thiếu niên trầm mặc ít nói chậm rãi đi tới cửa phòng, như hộ vệ trung thành, ngồi ở cửa xếp bằng chân, cúi đầu không nói một lời.
Tên kia gọi Lưu Thạch, theo sư phụ trở về, không nói lời nào, nhưng rất trung thành và tận tâm với sư phụ.
Phong Nhã Ngọc trong lòng rất kích động, cũng không nhìn Lưu Thạch nữa, đi ra Lưu Vân Các, trái lo phải nghĩ, vẫn cảm giác trong lòng bất an, liền hơn nửa đêm cưỡi ngựa chạy như điên ra ngoài thành, tới tòa nhà của Gia tộc Bố Cát Nhĩ.
Ở Thành Lâm Hoài một thời gian, Phong Nhã Ngọc coi như quen thân với Lạc Lạc, bình thường cũng trao đổi với sư huynh đệ một chút điều sư phụ dạy nên cảm tình cũng không tệ lắm.
"Tử Diệu công tử, thiếu gia đã ngủ, ngươi có chuyện gì không?"
"Giúp ta nói cho hắn biết, là chuyện về sư phụ." Phong Nhã Ngọc ngồi trên lưng ngựa nói.
Người của gia tộc Bố Cá Nhĩ rất khách khí, mặc kệ muộn thế nào vẫn đi thông báo giúp hắn. Chỉ cần có chuyện về Hoàng Bắc Nguyệt, Lạc Lạc mặc kệ đã muộn cũng sẽ gặp hắn.
Quả nhiên không bao lâu, Lạc Lạc một bên mặc gấp quần áo đi ra, ngáp một cái, liền cười nói: "Tử Diệu, trễ như thế có chuyện gì không?"
Phong Nhã Ngọc đã xuống ngựa, đem ngựa giao cho người hầu, sau đó bước tới chỗ Lạc Lạc, hỏi: "Sư huynh, sư phụ trở về mấy ngày nay, huynh gặp được không?"
Lạc Lạc lắc đầu, trên gương mặt tuấn lãng có vẻ thất vọng, "Không, sau khi sư phụ trở về, chỉ đi vào cung bái kiến Hoàng thượng mà thôi, ta mấy lần cầu kiến đều không gặp được."
Ngay cả Lạc Lạc cũng chưa gặp, Phong Nhã Ngọc trong lòng thăng bằng một chút, tuy nhiên rất buồn bực, "Vì sao sư phụ không gặp chúng ta, trước kia bận rộn thế nào người cũng sẽ chỉ điểm kiếm pháp cho ta".
"Tử Diệu, đừng trách sư phụ, cá tính người luôn luôn lãnh đạm. Sau khi nhận ta làm đồ đệ thì đi suốt năm năm không có tin tức, ngươi nên quen điều này đi." Lạc Lạc làm sư huynh, tự nhiên muốn an ủi hắn.
Trước kia Hoàng Bắc Nguyệt mới rời đi, hắn cũng cảm thấy mất mát bao nhiêu. Mỗi lần múa kiếm dưới ánh trăng, đều chờ mong nàng đột nhiên xuất hiện, đáng tiếc, cho tới bây giờ đều chờ mong không thành.
Tuy nhiên nhiều năm như vậy, hắn cũng bắt đầu hiểu rõ, sư phụ không phải cố ý không đến, mà là nàng không tới được.
Nàng làm việc luôn luôn có nguyên nhân của chính mình, cũng không làm sai chuyện gì, cho nên lúc này nàng đóng cửa không tiếp khách, cũng nhất định là có lý do.
Phong Nhã Ngọc cúi đầu, loay hoay chén trà trên bàn, nói: "Ta nghe nói sư phụ tiến cung, nói với Hoàng thượng chuyện trưởng công chúa là cái bẫy, trong lăng mộ là trưởng công chúa thật sự, Hoàng thượng rất tức giận."
"Không sai, dù sao dính dáng tới Tiêu Dao Vương, hắn là luyện dược sư đệ nhất Nước Nam Dực, từ lúc vào Biệt Nguyệt sơn trang thì bặt tăm, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Nước Nam Dực thiếu Tiêu Dao Vương, Hoàng thượng chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay a." Lạc Lạc thở dài.
Phong Nhã Ngọc nói: "Ta còn nghe nói đám người Cát Khắc cùng A Tát Lôi là phản đồ, Hoàng thượng hạ lệnh truy nã bọn họ."
Lạc Lạc gật đầu, thấy hắn lo lắng và nghi hoặc, liền hỏi: "Tử Diệu, ngươi muốn nói cái gì?"
"Ta..." Phong Nhã Ngọc do dự một chút nói: "Nếu đám người Cát Khắc thật sự là phản đồ thì sư phụ nhất định khổ sở biết bao. Trước đó bọn người Cát Khắc vẫn là tâm phúc của sư phụ, có chuyện gì sư phụ chưa bao giờ giấu diếm bọn họ".
Lạc Lạc cũng biết lúc gặp Hoàng Bắc Nguyệt ở Nước Bắc Diệu, Cát Khắc đúng là tâm phúc của nàng, hiện tại phản bội, trong lòng hắn cũng rất tiếc hận khổ sở. Từ kinh nghiệm này, có phải khiến nàng cảm giác bên người không ai đáng tin, cho nên mới không muốn nhìn thấy bọn họ?
"Tử Diệu, việc này không nên nhắc lại, mấy người kia nếu là phản đồ, sư phụ nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ." Lạc Lạc nói.
Hai người trầm mặc một hồi, đã đêm khuya, Thành Lâm Hoài hoàn toàn yên tĩnh, giờ phút này vào thành, sợ rằng rất phiền toái, Lạc Lạc liền giữ Phong Nhã Ngọc lại ở trong phòng khách.
Lúc đi đến nội viện, Phong Nhã Ngọc đột nhiên hỏi: "Sư huynh, nghe nói ngày mai sứ thần nước Đông Ly muốn vào thành, cho nên phòng giữ mới nghiêm ngặt như vậy".
Lúc trước, có lệnh bài của phủ Trưởng công chúa, mặc kệ vào thành muộn thế nào, tướng lĩnh thủ thành đều cho phép đi qua.
"Đúng vậy, người của nước Đông Ly lại tới nữa." Nói chuyện này, sắc mặt liền Lạc Lạc có chút nghiêm túc, lần trước người của nước Đông Ly đến gây ra gièm pha lớn như vậy, lần này chẳng biết xấu hổ lại tới nữa!
"Bọn họ tới làm gì? Nước Đông Ly không phải luôn luôn bất hòa với Nước Nam hay sao?"
Lạc Lạc kinh ngạc liếc nhìn hắn, hai nước vì chuyện của năm năm trước mà không hòa hợp, nhưng biểu hiện ra bên ngoài qua lại bình thường, người bình thường sẽ không cảm giác hai nước bất hòa, sao Tử Diệu lại biết?
Tuy nhiên nghĩ hắn ở trong phủ Trưởng công chúa nên biết một ít nên Lạc Lạc không hỏi nhiều.
"Bọn họ..." Lạc Lạc vẻ mặt nghiêm túc, còn có chút oán giận, "Bọn họ tới cầu thân."
"Cầu thân?" Phong Nhã Ngọc sửng sốt, "Nước Đông Ly không phải mới cùng Nước Bắc Diệu kết thân sao? Vì sao lại tới Nước Nam Dực cầu thân?"
Lạc Lạc nói: "Nghe cha ta nói, Ngụy võ thần nói không hợp với hoàng đế Nước Bắc Diệu, mặc dù gả con ruột đi, nhưng quan hệ thông gia với Nước Bắc Diệu chỉ là danh nghĩa."
"Hừ! Những chính khách cũng hèn hạ vô sỉ, lợi dụng phụ nữ!" Phong Nhã Ngọc bất mãn nói, "Bọn họ lần này muốn cầu ai? Chẳng lẽ là Công chúa Anh Dạ?"
"Người như Công chúa Anh Dạ sao có thể đồng ý gả đi nước Đông Ly?" Lạc Lạc lắc đầu cười khẽ, "Cho dù công chúa đồng ý, sư phụ chưa chắc đồng ý đâu!"
"Đúng thế." Phong Nhã Ngọc bĩu môi, "thái tử nước Đông Ly vừa xấu vừa ngu, làm sao xứng đôi với Công chúa Anh Dạ?"
Nghe hắn than thở, Lạc Lạc liền trêu ghẹo nói: "Tử Diệu, ngươi có ý gì khác với Công chúa Anh Dạ có phải hay không? Nếu có, hay là tìm sư phụ hỗ trợ đi!"
"Ngươi đừng nói lung tung, ta không có ý gì với cô ấy, loại thiếu nữ vừa hung ác vừa ghê gớm" Phong Nhã Ngọc vội vàng giải thích, nhưng mang tai lại đỏ.
Lạc Lạc cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của hắn, "Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai sứ thần nước Đông Ly tới, chúng ta cùng đi xem một chút!"
Hai người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi, một đêm không nói chuyện.
"Phụ hoàng, muốn con gả cho loại người này, con thà chết còn hơn!" Công chúa Anh Dạ chảy nước mắt, giơ kiếm để ngang cổ.
Nàng mặc y phục cưới màu đỏ, đầu thoa cài tóc màu vàng đỏ thắm, phía sau là đội ngũ đón dâu vui mừng, chiêng trống vang vọng, cổ nhạc chấn vang, đầy trời cờ màu tung bay, nhưng một mình nàng lại hiu quạnh trong gió thu.
"Anh Dạ, phụ hoàng là bất đắc dĩ, phương bắc có cường quốc như hổ rình mồi, phụ hoàng hàng đêm không thể ngủ an giấc, thiên hạ dân chúng cũng là người thân của ngươi, ngươi là công chúa, sao có thể ngang ngạnh?" Giọng nói Hoàng thượng uể oải vang lên, nhưng không nhìn thấy người.
"Phương Bắc có cường địch, Anh Dạ nguyện ra trận giết địch! Còn gả cho cái loại người này, phụ hoàng tưởng rằng có thể giữ được quốc gia thái bình sao?" Anh Dạ khóc thành tiếng, bảo kiếm đã cắt thành vết thương trên cổ.
Mà Hoàng thượng lại lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi không muốn gả cũng phải gả! Không lấy chồng cũng phải lấy! Không phải do ngươi! Người đến, đỡ công chúa lên kiệu!"
"Phụ hoàng..." Anh Dạ hô to một tiếng, đột nhiên bảo kiếm đè một chút, máu tươi chả ra.
"Đừng!" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên mở to mắt, trên trán chảy ra mồ hôi li ti.
Gió đêm ào ào, không trăng không sao, trong rừng sâu truyền đến vài tiếng mãnh thú, còn lại yên tĩnh như không.
Hóa ra là nằm mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.