Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 941: Quận chúa Bắc Nguyệt 1




Thoắt cái, thời gian giằng co cùng Thánh quân ở Biệt Nguyệt sơn trang đã qua mười ngày! Hai bên không bên nào chịu nhượng bộ, ngược lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đối phương!
Thánh quân cùng đám quái vật của hắn không có ý tốt, nhìn chằm chằm tử huyệt bọn họ, chỉ cần có một chút cơ hội sẽ nhào lên!
Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ, sau khi tự mình thu thập ba tên quái vật, Thánh quân mới để bọn họ an phận một chút.
"Tức chết đi được! Vương, chúng ta ở đây cản hắn, một mình ngài đi ra ngoài đi! Cùng lắm thì ở đây đồng quy vu tận với hắn!" A Tát Lôi kích động nói.
"A Tát Lôi! Ngươi đừng ồn ào làm phiền nữa?" Cát Khắc nhắc nhở hắn, chính mình cũng đầy kích động.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở tường vây đổ nát phía sau, vừa vặn có thể ngăn trở nàng. Mười ngày này phải nắm chặt thời gian tu luyện, dù sao trong trạng thái giằng co đều không làm gì được. Nàng đã nghĩ cách đánh để phá cục diện bế tắc này nhưng không ra cách gì.
Có đám quái vật kia, nàng tuyệt đối không thể đồng ý mở ra kết giới đi ra cùng Thánh quân. Nhỡ sau khi ra ngoài, hắn để quái vật tập kích nàng, chẳng phải là sẽ chết oan uổng?
Trong kết giới của Biệt Nguyệt sơn trang này, thời gian ngừng lại, Nến Đỏ dùng đồng hồ cát tính mới biết đã qua mười ngày.
Mười ngày này không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tiêu Dao Vương một đi không về, Hoàng thượng cùng thái hậu có thái độ gì? Nói vậy cũng phát hiện đó là một bẫy rập chứ?
Mà Mặc Liên chờ ở khách điếm không biết thế nào? Tên kia cố chấp cực kỳ, nàng không ra, hắn nhất định sẽ vẫn chờ nàng. Mười ngày chờ đợi, hắn nhất định chờ đến tuyệt vọng mất.
Lúc đầu tiến vào, không ngờ Thánh quân dễ dàng phá giải kết giới của Tiểu Đăng Lung như vậy, xem ra hắn nhất định hiểu rõ Vạn Thú Vô Cương.
Nàng đáng ra phải sớm thấy Điện Quang Diệu có Thiên Phạt, chứng tỏ Thánh quân không phải người thường, có điều lúc ấy nàng tưởng chỉ Linh Tôn mới có chiêu ấy, quên mất chuyện Thánh quân có liên quan tới Vạn Thú Vô Cương.
Hiện tại nhớ tới cũng đủ hối hận!
Cục diện lúc này chính là cân bằng. Nàng cùng Thánh quân mỗi người một bên, nhưng chỉ cần một bên nặng hoặc nhẹ một chút cân bằng sẽ nghiêng, sau đó không thể đoán trước được kết quả.
Nàng sợ Thánh quân đi ra ngoài đánh lén nàng! Mà Thánh quân tự nhiên cũng sợ nàng sẽ đánh lén!
Hai người bọn họ không ai là người tốt, cùng gian xảo như hồ ly, chẳng ai tin ai.
Biện pháp duy nhất là đánh! Người nào thắng người đó đi!
Tuy nhiên, đánh nhau thì nàng không có lợi, đối mặt với Thánh quân nàng yếu thế hơn một chút. Nếu không phải có pháp bảo là cái chìa khóa kia, e rằng đã sớm chết rồi.
Nàng biết Thánh quân chắc chắn không để nàng sống đi ra ngoài. Nàng biết bộ mặt thật của hắn rồi, để nàng ra ngoài chẳng khác nào bại lộ, hắn sau này cũng chỉ có thể ở trong Điện Quang Diệu, không thể sử dụng thân phận Tiêu Dao Vương hành tẩu, Nước Nam Dực cùng Đại lục Tạp Nhĩ Tháp vốn đều căm thù hắn!
Đường đi ra ngoài đều có đám quái vật cản trở, muốn xông ra cũng không ra được.
Hoàng Bắc Nguyệt mở to mắt, nhìn từng khuôn mặt nôn nóng bên cạnh nói: "Hiện tại chỉ có mỗi con đường chờ đợi, hoặc là Thánh quân thỏa hiệp trước, nếu không cũng chỉ trì hoãn như vậy."
A Tát Lôi nổi giận cúi đầu, vô tình nói: "Vương, mười ngày rồi, bọn họ có thể cử hành tang lễ cho người rồi?"
Mỗi lần A Tát Lôi lưu ý đến điểm gì cũng khác với người bình thường, nhưng không thể không nói, hắn chú ý đến đề tài gì cũng khiến người ta lo lắng.
"cái này sao..." Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi lại, vẻ mặt rối rắm, nàng cũng không muốn sau khi ra ngoài liền nhìn thấy lăng mộ chính mình.
"Vương, chúng ta liều mạng đi, ngươi cứ đi ra ngoài, để chúng ta lại!" A Tát Lôi kiên quyết nói.
"Nói ngốc ngếch gì thế?" Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vai hắn.
"A Tát Lôi đại ca, chủ nhân không bỏ rơi chúng ta đâu!" Nến Đỏ nghiêm túc nói, ngẩng đầu liếc động tĩnh bên Thánh quân, đột nhiên nói: "Bên kia hình như có điều bất thường".
Hoàng Bắc Nguyệt đội mặt nạ đứng lên, liếc hướng Thánh quân bên kia, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lên, một tay chống cái trán đi tới đi lui.
Xem ra, có chuyện không tốt xảy ra.
"Sao lại thế? Chẳng lẽ Thánh quân cạn lương thực?" A Tát Lôi nói, hắn ngay từ đầu nhận định, loại người như Thánh quân chắc chắn sẽ không để thực vật ở nạp giới, bởi vậy giằng co vài ngày, đói không chịu được sẽ đầu hàng.
Đến ngày thứ mười rồi, nhất định là không kiên trì nổi rồi!
Nến Đỏ nói: "A Tát Lôi đại ca, ngươi đừng nghĩ Thánh quân không mang theo, đám quái vật kia sao lại không mang? Bọn họ nhiều người hơn! Có khi chúng ta cạn lương thực trước".
A Tát Lôi cười hắc hắc, nói: "Chưa chắc! Vương thường xuyên dạy chúng ta, chuẩn bị sớm mọi thứ cho bất cứ tình huống nào, cho nên mấy huynh đệ chúng ta thường thường cất giữ lương thực cùng thuốc men. Trong nạp giới này chúng ta ăn mười tám năm cũng không có vấn đề gì!"
Nến Đỏ khóe miệng co quắp, cất lương thực trong nạp giới đủ để sống trong mười tám năm, hắn nhất định là đứa trẻ thiếu thông minh, nếu không thì trên đầu đội thúng.
Nghe đối thoại của bọn họ, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nói: "Nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của Thánh quân có khi muốn đầu hàng trước, lương thực mười tám năm giữ lại đến tận thế ăn đi!"
"Thật không?" A Tát Lôi lập tức sáng mắt lên, xoa tay nói: "Nếu hắn đầu hàng, chúng ta đi ra ngoài nhất định không thể bỏ qua hắn!"
"Ừ, mặc kệ thế nào cũng chuẩn bị cho tốt." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng dặn dò.
Tống Mịch đứng lên, vung ống tay áo lên, giọng nói từ phía xa truyền đến: "Nguyệt Dạ."
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên tường, vểnh chân hỏi: "Chuyện gì?"
Tống Mịch nói: "Ta và ngươi bị vây ở chỗ này, không ai nhường ai, cho dù một vạn năm cũng không có kết quả, không bằng đi ra ngoài đánh tiếp."
"Đi ra ngoài ta tự nhiên đồng ý, tuy nhiên mấy người quái vật kia còn sống, ta sẽ không đi ra."
"Những người còn lại ta có thể phá hủy, tuy nhiên ta muốn giữ lại Diệu Ca, đây là nhượng bộ cuối cùng."
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Diệu Ca nói: "Cũng được, tuy nhiên, ta muốn Tiểu Đăng Lung dùng kết giới trói ả."
"Nguyệt Dạ, ngươi không nên được voi đòi tiên!" Tống Mịch có chút tức giận.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Chìa khóa ở trên tay ta, tùy ngươi có đồng ý hay không!"
Tống Mịch híp mắt, lạnh lùng liếc nàng mới nói: "Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.