Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 920: Ta rất nhớ ngươi 5




"Có thể giấu diếm bao lâu thì được bấy lâu." Hoàng Bắc Nguyệt tràn ngập áy náy nói, "Yểm, ta nghĩ ta phạm sai lầm rồi, ta không nên giết Hồng Liên, phải nghĩ cho Mặc Liên."
"Là kẻ địch thì phải giết." Yểm không quan tâm gì, hắn chỉ cảm giác hiện tại chuyện phát triển càng ngày càng có ý tứ, hắn rất thích xem trò vui.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Loại cảm giác này thật giống như ta giết người mà N quan tâm nhất."
"N là ai?"
"Ngươi không biết đâu."
"Làm sao có thể? Ngươi dĩ nhiên biết người mà ta không biết! Không thể nào" Yểm chắc chắc nói, từ lúc nàng sinh ra, trong thân thể đã phong ấn hắn. Nàng nhận thức người nào mà hắn sẽ không nhận ra?
"Dù sao không quan hệ với ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt không muốn mò mẫm theo hắn, làm bộ không nghe thấy tiếng hắn, bước trở về Hồng Liên điện.
Vừa đi vào đi, liền có thị nữ sắc mặt không tốt đi ra, quỳ gối trước mặt nàng, nói: "Hồng Liên tôn thượng, Mạnh Kỳ Thiên đại nhân đang ở bên trong, nô tỳ nói ngài không có ở đây, nhưng hắn cố chấp chờ, đuổi cũng không đi!"
"Mạnh Kỳ Thiên?" Nghe được tên này, Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt liền dần dần đông lạnh, phất phất tay, nói: "Các ngươi đi xuống đi, ta xem hắn định giỡn trò gì."
"Vâng" thị nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, may là Hồng Liên tôn thượng không trách móc. Mạnh Kỳ Thiên kia đúng là suýt hại người chết!
Toàn bộ Thị nữ cũng lui xuống, Hoàng Bắc Nguyệt bước vào, trong phòng khách chủ điện, Mạnh Kỳ Thiên thảnh thơi ngồi, trong tay thưởng thức một cây trâm hoa sen màu đỏ.
Vừa nhìn thấy cây trâm, Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt liền bí hiểm, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hắn.
Mạnh Kỳ Thiên làm bộ mới nhìn thấy bộ dáng nàng đi vào, quay đầu cười nói: "Hồng Liên tôn thượng rốt cuộc tới."
Dối trá!
"Nghe nói ngươi ở đây chờ ta thật lâu, có chuyện gì sao?" Biết hắn lai giả bất thiện, Hoàng Bắc Nguyệt dứt khoát đóng cửa lại, vung tay lên, bỏ thêm một tầng cấm chế, phòng ngừa người nghe lén.
Nhìn thấy động tác trên tay nàng, Mạnh Kỳ Thiên cười nói: "Các hạ lộ chiêu thức ấy, hình như không phải là Điện Quang Diệu truyền lại."
"Đương nhiên, thiên hạ võ học bác đại tinh thâm, không phải mọi thứ toàn xuất từ Điện Quang Diệu." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, "Người lỗi lạc không nói ẩn ý, ta không thích vòng vo."
"Đủ sảng khoái, không hổ là Hí Thiên các hạ năm đó náo động một phương." Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười.
Mặc dù biết thân phận đã bị vạch trần, nhưng bị hắn nói chính xác xuất xứ của bản thân, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn có chút kinh ngạc. Nàng giờ phút này đang ở Điện Quang Diệu, nếu thân phận bị vạch trần, kinh động Thánh quân, nàng sẽ gặp nguy hiểm
Tuy nhiên nàng cũng không quá mức sợ hãi, bởi vì nếu Mạnh Kỳ Thiên muốn vạch trần nàng, giờ phút này không thể thảnh thơi ngồi ở đây.
"Ta tự nhận không có bất cứ sơ hở gì, tuy nhiên không qua mắt được Mạnh Kỳ Thiên các hạ, bội phục bội phục."
"Các hạ ngụy trang quả thật tinh diệu tuyệt luân, thậm chí giấu diếm được con mắt của Thánh quân, tuy nhiên các hạ không biết, ta cùng Hồng Liên lúc đó có mâu thuẫn nhỏ, mà ngươi tuyệt đối không thể biết." Sau đó có phản ứng của Mặc Liên, hắn liền xác định nữ nhân này không phải Hồng Liên. Tuy nhiên về điểm của Mặc Liên hắn không nói ra.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lắc đầu, thở dài: "Trăm tính ngàn tính vẫn có sơ hở, nếu các hạ đã nhận ra, vì sao không thông tri Thánh quân?"
"Ngươi làm Hồng Liên tốt hơn Hồng Liên nhiều." Mạnh Kỳ Thiên thản nhiên cười, đứng lên, lửng thững đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, "Huống hồ chúng ta có chung kẻ địch."
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt thanh lạnh quét mắt hắn một cái, trên mặt hắn mang cười, thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng kì thực lạnh như băng giả dối.
"Ngươi định nói..."
"Thành Tu La."
Nét mặt có chút biến hóa, sóng mắt lạnh lùng, Hoàng Bắc Nguyệt vô vị nói: "Ta lmuốn diệt trừ Thành Tu La, nhưng ta không muốn hợp tác cùng Thánh quân, bảo hổ lột da, với ta mà nói không có lời."
"Thánh quân chính là tay sai." Nghe được xưng hô này, Mạnh Kỳ Thiên đầy hứng thú chớp mi "Ta cùng Mặc Liên cũng là người như vậy."
"Mặc Liên khác ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, Mặc Liên đơn thuần, không giống hắn giảo hoạt gian trá như vậy.
Mạnh Kỳ Thiên không phản bác, chỉ không ngừng mỉm cười giả dối: "Ngươi sau này sẽ hiểu, hắn còn trung thành hơn ta."
"Ta không muốn cùng ngươi thảo luận vấn đề ai trung thành hơn ai!" Hoàng Bắc Nguyệt không vui nói. Trên mặt giống Hồng Liên nhưng vẻ lạnh lẽo còn hơn cả Hồng Liên.
Mạnh Kỳ Thiên giang tay: "Được rồi, chúng ta nói chuyện hợp tác."
"Ta nói muốn hợp tác cùng ngươi sao?"
"Chúng ta có chung mục tiêu, hơn nữa theo như nhu cầu là minh hữu tốt nhất, vì sao không hợp tác?"
"Theo như nhu cầu?" Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, Mạnh Kỳ Thiên giống như con sói, có thể ngụy trang thành chó săn, ra vẻ nhất mực trung thành, ân cần thăm hỏi thuần lương, nhưng trên thực tế, khi hắn lộ ra bản tính sẽ trở nên vô cùng đáng sợ!
Mạnh Kỳ Thiên nói: "Ta muốn Điện Quang Diệu, ngươi muốn Thành Tu La."
Trong con ngươi chợt lóe ánh sáng tinh nhuệ, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi biết với thực lực của ngươi, nói lời này không khác gì là người si tâm vọng tưởng?"
"Ta tự biết. Tuy nhiên người thành đại sự, không nhất định có thực lực cực mạnh, đầu óc không đủ cũng giống kẻ vô tích sự."
Nàng rất thưởng thức ý nghĩ này của hắn!
"Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?" Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt hắn.
"Sáu phần."
Trong lòng có chút kinh ngạc, sáu phần, dĩ nhiên có sáu phần! Nếu hắn nói thật, thì hắn đối với Điện Quang Diệu như hổ rình mồi. Có thể nắm chặt sáu thành chứng tỏ người này quả thực là thông minh tuyệt đỉnh!
"Nếu như ngươi không nói láo, ta quả thật muốn hợp tác với ngươi, tuy nhiên ngươi là người của Điện Quang Diệu, ta làm sao biết ngươi không phải là cái bẫy do Thánh quân phái tới, dẫn ta rơi vào?" Nàng sẽ không vì một chút hiệu quả đã dao động.
"Ngươi không tin ta cũng là chuyện bình thường, có điều ta mang ngươi gặp một người, nếu ngươi gặp người này mà vẫn không tin ta, thì chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh."
"Người nào?"
"Ngươi đi theo ta." Mạnh Kỳ Thiên chỉ chỉ ngoài cửa.
Hoàng Bắc Nguyệt không nhiều lời, vung tay lên, bỏ cấm chế ra, mở cửa bước ra ngoài, tự tin kiêu ngạo.
Mạnh Kỳ Thiên theo đuôi sau lưng nàng, cười nói: "Ngươi chẳng lẽ không sợ ta thiết bẫy ngươi?"
"Thiết bẫy mà nói nhảm nhiều như vậy thì cái bẫy này nhất định không có gì đặc biệt." Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra một nụ cười tự tin, "Huống hồ nếu ngươi thiết bẫy, ta cam đoan đánh chết ngươi, để ngươi chịu tội thay.
Mạnh Kỳ Thiên cười ha hả, cô gái này đại khí tự tin khiến hắn từ đáy lòng sinh ra cảm giác bội phục. Nàng không chỉ thông minh mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, đúng là người thích hợp đứng đầu ở thời đại này.
Đi theo Mạnh Kỳ Thiên rời khỏi Điện Quang Diệu, đều tự triệu hồi ra linh thú, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới một thành phố phía nam Nước Tây Nhung.
Nơi này xa Thành Kỳ Dương, khí trời không có gì đặc biệt, nhưng còn hơn đô thành u ám. Nơi này rõ ràng có nhiều màu sẵc xanh biếc hơn, ít nhất có núi có sông, trong không trung không có ánh mặt trời, nhưng cũng không có nườm nượp mây đen.
Sông núi chìm trong sương khói mông lung, khói bay lượn lờ như đi tới một thế giới khác.
Bọn họ dừng lại ở một cái bờ sông vùng ngoại ô, đi ngược lên dòng sông, rất nhanh gặp một thôn xóm nhỏ, đại khái có hơn mười hộ dân, rất xa thấy khói bếp lượn lờ, chó sủa gà gáy, trẻ con nô đùa, một mảnh bình tĩnh hiền hòa.
Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu liếc nhìn Mạnh Kỳ Thiên, nơi này không hợp chút nào với loại người dối trá kia.
Mạnh Kỳ Thiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, tuy nhiên không để ý, tùy ý cười, mang nàng vào trong thôn.
Trong thôn có nông phu liếc mắt một cái nhìn thấy hắn, liền như thấy người quen nhiệt tình cười nói: "Mạnh tiên sinh tới rồi! Ôi chao lặn lội đường xa ngài nhất định mệt, ta đi báo cho người nhà của ngươi a!"
Vừa nói, nông phu chạy nhanh về phía trước, mà mấy nông phụ lấy ra thịt vịt thịt cá cùng thức ăn trong nhà nhiệt tình kín đáo đưa cho hắn.
"Đa tạ, đa tạ." Mạnh Kỳ Thiên cười tiếp nhận, sau đó cầm một lọ dược đưa cho nông phụ, "Triệu đại nương, đây là thuốc trị ho khan, ngài nhớ kỹ uống đầy đủ."
"Cám ơn Mạnh tiên sinh!" Triệu đại nương rất cảm kích nhìn hắn, sau đó mới để ý thấy Hoàng Bắc Nguyệt bên cạnh Mạnh Kỳ Thiên, lập tức khó hiểu, "Mạnh tiên sinh, cô nương này là của ngài..."
Nhìn vẻ mặt Triệu đại nương thần sắc mập mờ, Hoàng Bắc Nguyệt liền nói trước: "Ta là bằng hữu của hắn."
"Ta lúc đi ngang qua nhìn thấy cô ấy, liền yêu cầu cô ấy cùng đi vào nhà." Mạnh Kỳ Thiên cũng cười nói. Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Triệu đại nương cùng một đám thôn phụ hiện ra vẻ cái gì cũng biết.
Hoàng Bắc Nguyệt xạm mặt lại, đi theo hắn thật vất vả ứng phó những người đó. Đi đến một nhà đầu thôn, thoạt nhìn là một hộ rất có thể diện nhân gia.
"Đây chính là nhà ta." Mạnh Kỳ Thiên đẩy cửa sân, một con chó nhỏ màu vàng ăng ẳng xông ra theo lời hắn gọi. Trong viện có cây dâu cùng câu mai, vẫn nuôi một đám gà con, thoạt nhìn rất hài hòa.
Lúc này, một nông phụ trang phục xinh đẹp vội vàng từ trong phòng đi ra, kinh thoa cài tóc bố váy, rất mộc mạc, nhưng không che được trên người hơi thở cao quý phát ra trên người. Khí chất cao nhã đi liền với thân thể, không thể loại bỏ được.
"Kỳ Thiên, ngươi đã trở về!" Mỹ phụ kia vội vã đi tới, lôi kéo tay Mạnh Kỳ Thiên nhìn trái nhìn phải, từ ái ôn hòa.
"Đã nói để Tiểu Hoàn hầu hạ người, không cần phải vất vả như vậy." Mạnh Kỳ Thiên kéo tay bà, nhìn vết phồng rộp trên tay đau lòng nói.
"Việc này ta từng làm rồi, hơn nữa nương muốn làm quần áo cho ngươi, đã dệt vải tốt, ngươi đi vào đo kích thước cho ngươi".
Mạnh Kỳ Thiên bắt được tay bà đang muốn kéo chính mình vào nhà, cười nói: "Mẫu thân, ta dẫn theo khách nhân đến."
"Khách nhân." Mỹ phụ kia trong mắt chỉ có con của mình, lúc này nghe hắn vừa nói, mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, nhất thời, trên mặt xinh đẹp nhất thời tái nhợt.
"Bắc, bắc..." môi run rẩy, nhiều lần đều không nói ra đầy đủ, tâm tình quá mức kích động, như là đột nhiên tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp, trước mắt tối sầm liền ngã xuống.
"Mẫu thân!" Mạnh Kỳ Thiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt từ lúc vào cửa nhìn thấy mỹ phụ này liền khiếp sợ không ngừng, nhưng lúc này đã hoàn hồn, ánh mắt thản nhiên, nói: "Trước đỡ bà vào nghỉ ngơi đi."
Mạnh Kỳ Thiên ôm lấy mỹ phụ nhân đi tới trước, Hoàng Bắc Nguyệt theo ở phía sau. Sau khi vào nhà đóng cửa lại, nàng tựa vào cánh cửa, ôm hai tay trước ngực chờ Mạnh Kỳ Thiên dàn xếp nữ nhân kia xong đi ra mới hỏi: "Đây là chuyện gì?"
"Nói rất dài dòng, tuy nhiên lúc đầu, ta suýt phạm vào một sai lầm không thể tha thứ." Mạnh Kỳ Thiên ngồi xuống bên cạnh bàn, rót hai chén trà để nàng cũng lại đây ngồi xuống.
"Năm đó đứa bé bị Âm Hậu tráo đổi là ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, cầm tách trà lên nhưng không uống, "Bởi vậy, ngươi mới thống hận Thành Tu La, muốn xử đẹp cho vui?"
"Đó là một nguyên nhân."
Hoàng Bắc Nguyệt không hỏi tiếp, mỗi người luôn luôn có chút bí mật, không cần phải đào móc toàn bộ.
"Nếu như không phải bị đánh tráo, ngươi vốn hẳn là hoàng tử Nước Bắc Diệu, thân phận tôn quý, thản nhiên hạnh phúc, sẽ không trở thành tay sai của Điện Quang Diệu, chín khuyển một ngao sống sót, đi qua gian khổ và khuất nhục." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng dương môi mỉm cười, "Đây là vận mệnh."
"Lúc đầu, nếu ngươi không đi hoàng cung Nước Bắc Diệu mang mẫu thân cùng Thập nhất hoàng tử, ta nhất định sẽ giết bọn họ, cho nên, ta rất cảm kích ngươi." Mạnh Kỳ Thiên chân thành nói.
Đi vào trong căn phòng này, trên vẻ mặt hắn thoạt nhìn không có vẻ dối trá.
"Có thể thấy Nhã hoàng hậu còn sống, ta cũng thật cao hứng." ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên thoáng nhìn, nhìn thấy bóng người phía sau rèm, đặt chén trà xuống, đi qua, "Nhã hoàng hậu, đã lâu không gặp."
Nhã hoàng hậu nhẹ nhàng khóc nức nở một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, "Bắc Nguyệt quận chúa..."
"Nhã Ngọc biết ngài còn sống, nhất định rất vui vẻ."
"Đừng nói cho Nhã Ngọc, đứa bé kia có lớn mà chưa có khôn, hy vọng ngươi..." Nhã hoàng hậu vội vàng nói.
"Nhã hoàng hậu yêu con từ đáy lòng, kẻ khác cảm động." Hoàng Bắc Nguyệt có ám chỉ khác, "Nếu ngài cũng có thể đối xử với Phong Liên Dực như vậy, có lẽ không có Tu La vương hôm nay."
Nhã hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, gắt gao cắn môi đỏ mọng, nước mắt rốt cuộc chảy xuống, "Ta biết ta không tốt với nó, nhưng nhiều năm như vậy, ta chỉ muốn nhớ đến con của ta"
"Ta có thể hiểu được." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay bà, "Ngài không cần cảm giác áy náy."
Mạnh Kỳ Thiên ở phía sau nhìn, đột nhiên nói: "Bắc Nguyệt quận chúa, có chuyện, hẳn là nói cho ngươi biết, về chuyện Ngụy võ thần đối phó với Trưởng công chúa Huệ Văn"
Hoàng Bắc Nguyệt rùng mình, lạnh lùng nhìn về phía hắn, chuyện liên quan đến danh dự của Trưởng công chúa Huệ Văn, nàng không muốn bất kỳ kẻ nào nhắc tới!
Mạnh Kỳ Thiên vội vàng nói: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, năm đó Ngụy võ thần sở dĩ có năng lực đối nghịch cùng Hiên Viên Vấn Thiên, bởi vì sau lưng hắn có Thánh quân ủng hộ."
"Thánh quân? Vì sao hắn phải giúp Ngụy võ thần? Không giúp hắn nhất thống thiên hạ, lại giúp hắn đối phó một người phụ nữ?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.
"Nguyên nhân, đại khái giống chuyện phái Hồng Liên đi giết ngươi." Mạnh Kỳ Thiên như có điều suy nghĩ nói, "Có một số việc không nên truy cứu chân tướng, biết kết quả thì tốt rồi."
"Ngươi nói cho ta biết những điều này là muốn ta và ngươi kết minh?" Hoàng Bắc Nguyệt dương môi cười, đầu óc của Mạnh Kỳ Thiên quả thật không phải khoác lác, hắn điều tra hết mọi việc, liệu định với lập trường của nàng nhất định sẽ đồng ý.
"Chẳng lẽ ngươi không đồng ý?" Mạnh Kỳ Thiên tự nhiên biết mình sẽ không phạm sai lầm. Mỗi một bước kế hoạch của hắn đối với nàng đều rất có sức thuyết phục.
"Không có lý do không đáp ứng, nếu đúng theo nhu cầu, có thêm minh hữu tốt hơn so với một kẻ địch mạnh."
Mạnh Kỳ Thiên lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười giơ tay lên: "Vỗ tay kết minh!"
Hoàng Bắc Nguyệt tiêu sái ngước tay lên, nặng nề đánh một chút, "Nếu có phản bội, trời đất không tha!"
"Trời đất không tha!" Mạnh Kỳ Thiên cũng cười nói, lúc đồng thời vỗ tay với Hoàng Bắc Nguyệt, hai người đồng loạt bày ra khế ước trận, nếu có người phản bội, tự nhiên sẽ bị khế ước trận trừng phạt!
Nếu đã lập lời thề thì có nghĩa là bọn hắn thực sự kết minh, không cần nhiều lời, Hoàng Bắc Nguyệt để mẹ con họ trong phòng, chính mình đi ra ngoài tản bộ hai vòng.
Sơn thôn bình tĩnh, ngăn cách bên ngoài. Sau này nếu có thể ẩn cư tại nơi như này, hẳn sẽ rất hạnh phúc.
"Hoàng Bắc Nguyệt, Mạnh Kỳ Thiên là một con sói giỏi ngụy trang, hợp tác với hắn chẳng an toàn hơn so với trực tiếp khiêu chiến Điện Quang Diệu." Lúc nàng an tĩnh hít thở không khí trong lành trong sơn thôn chính là lúc Yểm lẳng lặng mở miệng.
"Ta đương nhiên biết, tuy nhiên, không có ai hiểu rõ Điện Quang Diệu hơn Mạnh Kỳ Thiên, ta chính là muốn minh hữu như thế." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, "Yểm, Mạnh Kỳ Thiên dã tâm đáng sợ, nhưng ta càng sợ Thánh quân thần bí khó lường. Dưới mặt nạ, đến tột cùng cất giấu khuôn mặt như thế nào?"
"Nói thật, không muốn thấy ngươi bốn bề thọ địch, tứ cố vô thân." Yểm đột nhiên thở dài một tiếng. Nữ tử trẻ tuổi này sao không thể an phận một chút, nhu thuận một chút, nghe lời một chút đây?
"Yểm, lúc cùng đường ngươi sẽ giúp ta, hay sẽ bỏ rơi ta?" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nghiêm trang hỏi.
Yểm chậc lưỡi, tản mạn nói: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi không cảm thấy hỏi vấn đề như vậy khác gì không hỏi sao?"
"Ngươi thật ra lại là người thành thật!" Hoàng Bắc Nguyệt không giận ngược lại cười. Có lẽ đã sớm thăm dò tính cách Yểm, cho nên căn bản không tồn tại hy vọng.
"Nói dối thú vị sao?" Yểm nhàm chán nói, "Chỉ có loài người các ngươi mới thích nói vòng vo linh tinh."
Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, không phản bác Yểm, bởi vì nàng biết Yểm nói rất đúng!
Một người một thú, bất giác càng ngày càng có tiếng nói chung, đây là ám chỉ cảm tình, hay là giả dối bình tĩnh trước khi gặp chuyện nguy cấp đây?
**** Bắc Nguyệt hoàng triều ****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.