Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 918: Ta rất nhớ ngươi 3




Mạnh Kỳ Thiên giật mình nhìn về phía hắn, điên rồi điên rồi, Mặc Liên hôm nay có phải điên thật rồi không. Dám cả gan nói thế trước mặt Thánh quân, phải hỏi hắn đơn thuần hay là ngu đây?
"Hận?" Ánh sáng tản ra, Thánh quân từng bước đi ra khỏi Quang Minh Thần Điện, trường bào và mặt nạ màu vàng có vẻ thần thánh mà mộng ảo.
"Ngươi nếu không phải là Mặc Liên, còn có thể là cái gì? Không có thân phận Mặc Liên cùng thực lực, ngươi chẳng là cái gì!"
Thánh quân đột nhiên giơ tay lên, quyền trượng màu vàng chậm rãi hình thành ở trong tay. Trên đỉnh quyền trượng, bảo thạch màu đỏ phát ra ánh sáng ngọc.
Nhẹ nhàng giơ quyền trượng lên, ánh sáng phát ra, lao thẳng tới chỗ Mặc Liên, song Huyễn Linh Thú đột nhiên xuất hiện trước mặt Mặc Liên, thân thể thật lớn ngăn trở, đám ánh sáng không nề hà đánh vào thân thể khổng lồ đen nhánh của nó!
Hào quang lóe lên, Huyễn Linh Thú không tổn thương gì, nhưng trong đôi mắt to lớn hình như xuất hiện tơ máu!
Thánh quân nhìn chằm chằm Huyễn Linh Thú, ánh mắt khôi phục hỗn tạp, hơi thở lạnh lùng, song không nói gì, xoay người, ánh sáng chợt tắt rồi liền biến mất hoàn toàn.
Cửa Quang Minh Thần Điện chậm rãi đóng lại, tất cả ánh sáng cũng biến mất, xung quanh im ắng lần nữa.
Người ở gầy đây nhìn thấy một màn này cũng không dám nhiều lời, mỗi người câm như hến, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy mà rời đi.
Huyễn Linh Thú không nói một lời trở lại không gian linh thú, động tác chậm chạp cùng uể oải.
Nỗi bất an trong lòng Mạnh Kỳ Thiên cuối cùng cũng chậm rãi tan đi, một hồi sợ bóng sợ gió, trên trán mồ hôi lạnh trải rộng.
"Mặc Liên tôn thượng, trở về đi thôi."
Mặc Liên thấp giọng lẩm bẩm nói: "Còn có thể là cái gì?"
Mạnh Kỳ Thiên sắc mặt nghiêm nghị, suy nghĩ một chút, nói: "Thứ lỗi cho ta không thể trả lời, vấn đề này, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, thân là người của Điện Quang Diệu, ta từ nhỏ chỉ biết việc duy nhất là trung thành với Thánh quân."
Trên gương mặt tái nhợt của Mặc Liên toát ra vẻ đau đớn khổ sở, chậm rãi xoay người trở về.
bậc thang dài dằng dặc rộng thênh thang, bóng dáng của hắn thoạt nhìn nhỏ bé như một con kiến.
Mạnh Kỳ Thiên nhẹ nhẹ thở dài một hơi, trong lòng cảm giác quá mức phức tạp, hắn cũng không hình dung được rốt cục là chuyện gì xảy ra.
"Tham kiến Hồng Liên tôn thượng!" Mạnh Kỳ Thiên đang muốn xoay người rời đi, nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng hốt hoảng của thị nữ, lông mày nhíu cả lại.
Nữ nhân kia lúc này lại tới quấy rối! Mặc Liên tâm tình không tốt, cô ta tự mình đa tình, nếu lại làm Mặc Liên tức giận, sợ rằng việc tốt không xong.
Không có cách nào, Mạnh Kỳ Thiên chỉ có thể xoay người, bước nhanh xuống bậc thang, muốn trước hết ngăn cản Hồng Liên đi làm phiền Mặc Liên.
"Vừa rồi phát sinh chuyện gì?" Quả nhiên giọng nói tùy tiện của Hồng Liên vang lên, coi trời bằng vung.
"Hồi tôn thượng, vừa rồi, vừa rồi Thánh quân tức giận, đánh Mặc Liên tôn thượng..." Nha hoàn xui xẻo bị ngăn lại nhỏ giọng nói, trong lòng thở dài.
Ai chẳng biết Hồng Liên tôn thượng thích Mặc Liên tôn thượng, để nàng biết Mặc Liên tôn thượng bị đánh khẳng định nổi trận lôi đình!
Nhưng người động thủ là Thánh quân, Hồng Liên chẳng thể làm được gì. Cho nên, chỉ có thể trút giận nên các nha hoàn xui xẻo.
"Cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng trầm xuống, đẩy nha hoàn chạy lên trên.
Mặc Liên cá tính trực tiếp, có thể khiến Thánh quân tức giận nhất định không phải là việc nhỏ! Thánh quân ra tay sao có thể nhẹ nhàng? Mặc Liên cho dù xương đồng da sắt sợ rằng cũng sẽ trọng thương!
Thánh quân chết tiệt, dám động thủ với Mặc Liên, bằng hữu của nàng, thù này sẽ nhớ kỹ! Sau này chậm rãi báo!
Nàng vô cùng lo lắng chạy lên trên, trong lòng nghĩ nếu đến Quang Minh Thần Điện nhìn thấy Thánh quân hạ thủ tàn nhẫn với Mặc Liên, nàng sẽ bại lộ thân phận giúp Mặc Liên. Nàng cùng Mặc Liên không biết có đánh thắng được lão gia hỏa kia hay không, cho nên nhất định phải nghĩ kĩ đường lui.
Xuất phát từ tính cách cẩn thận, nàng dự định cùng cân nhắc một lòng thầm nghĩ nhanh đi lên, bỏ quên một bóng người màu đen bay gần đến chính mình.
Bản năng cảm nhận có người tới gần, nàng muốn cầm vũ khí động thủ, nhưng cả người liền bị một đôi cánh tay dùng sức ôm vào lòng.
Trong ngực cùng phía sau lưng va chạm mạnh, nàng thấy hoa mắt, suýt nhìn thấy sao kim bay múa
Tuy nhiên rất nhanh truyền đến hơi thở quen thuộc, khiến nàng cả người căng thẳng chậm rãi thư giãn xuống.
Mặc Liên, thật tốt quá, xem ra hắn không có việc gì.
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi tỉnh táo lại.
Mặc Liên từ phía sau ôm chặt nàng, hai tay dùng sức khiến nàng khó thở. Tuy nhiên, bộ dáng này giống như đứa trẻ đi lạc đột nhiên tìm được cha mẹ, quật cường ngang ngạnh ôm chặt không chịu buông tay khiến nàng không có cách nào đẩy ra hắn.
"Ngươi đi đâu vậy? Ta rất nhớ ngươi..." thiếu niên phía sau nói rất nhỏ bên tai nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, miễn cưỡng quay đầu, giật mình nhìn Mặc Liên, hắn, hắn nhận ra nàng tới?
Từ lúc nàng ngụy trang thành Hồng Liên, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng không nhớ rõ khi nào thì lộ ra sơ hở, dĩ nhiên để Mặc Liên nhìn ra.
Nhiều địch nhân mắt nhìn rõ đều không nhận ra nàng, mà Mặc Liên hai mắt mù lại nhận ra?
Người mù cảm giác luôn đặc biệt nhạy cảm, nàng bây giờ có thể giải thích.
"Hồng Liên tôn thượng..." Một thị nữ ở Hồng Liên điện không rõ từ đâu đuổi tới, tựa hồ có chuyện muốn nói với Hồng Liên, song vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sợ đến mức không dám mở miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt quá khiếp sợ không mở miệng, nếu Mặc Liên không nói gì, nàng không muốn bại lộ thân phận, nhưng nàng sợ Mặc Liên rất đơn thuần, không hiểu được dụng ý của nàng.
Hai tay gắt gao nắm chặt, Hoàng Bắc Nguyệt có chút cứng ngắc, môi mím thật chặt nhìn thị nữ, trước đuổi thị nữ này đã, sau đó thẳng thắn nói với Mặc Liên.
Nàng vừa định mở miệng, Mặc Liên lại bất an, run run mở miệng: "Hồng, Hồng Liên."
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, không nhận ra sao?
Nàng đầu óc xoay chuyển nhanh, mặc kệ nhận ra hay không, giờ phút này phải đuổi người khác đi đã.
"Nơi này không có chuyện của ngươi, đi xuống đi." Nàng nói với thị nữ kia, cô ta đương nhiên cầu còn không được, lập tức rời nhanh đi.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn vẻ mặt Mặc Liên, nói: "Mặc Liên?"
Mặc Liên chỉ cúi đầu, ấn đầu nàng vào trong lòng, có chút bất an lại rất cố chấp nói: "Hồng Liên, ngươi, đi nơi nào?"
Không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng thực chất nhìn thấy cũng không đánh giá được. Vì muốn biết người nào nói dối hay không, nhìn ánh mắt hắn liền biết. Nhưng nhìn hai mắt Mặc Liên không thu được bất cứ tin tức gì.
Mà nàng cũng không nghĩ ra lý do vì sao Mặc Liên muốn nói dối. Hiện tại đã không còn người khác, nếu hắn nhận ra nàng thì nói thẳng cũng không sao.
Có lẽ nàng đánh giá cao cảm giác của Mặc Liên, hắn không hề nhận ra nàng.
Nghĩ tới đây, Hoàng Bắc Nguyệt an tâm thoải mái cười, "Thánh quân phái ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ, ngươi ở phòng hối lỗi, bởi vậy không nói cho ngươi biết."
"Ừ." Mặc Liên vùi đầu của nàng vào giữa mái tóc, rầu rĩ lên tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu hàm nghĩa trong hành động của hắn. Chẳng lẽ quan hệ giữa Mặc Liên cùng Hồng Liên thân thiết như vậy?
Hay vì bị Thánh quân đánh, hắn muốn được an ủi, bởi vậy mới hành động như vậy với Hồng Liên. Dù sao người từ nhỏ cùng nhau lớn lên đều có cảm tình khác bình thường.
Nếu Mặc Liên thật sự cùng Hồng Liên tốt như vậy, nàng càng không thể để Mặc Liên biết thân phận của nàng, nếu không hắn sẽ biết Hồng Liên đã chết. Mặc Liên không nơi nương tựa, nhất định sẽ rất thương tâm.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác có lỗi với Mặc Liên, nàng lỡ giết thân nhân duy nhất của hắn rồi.
"Mặc Liên, vết thương trên mặt ngươi có đau hay không?" Nàng mang theo tâm tình bồi thường hỏi.
Mặc Liên lắc đầu, một lát sau lại gật đầu, loại này thương kỳ thật không đau, mà nếu hắn nói đau, nàng có thể quan tâm hắn không?
"Ta giúp ngươi bôi thuốc." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ khẽ đẩy hắn một chút, cười nói, "Mặc Liên, buông tay trước đi, chúng ta tới chỗ của ngươi."
Tim Mặc Liêm Tâm nhảy nhót vui mừng, nhưng hắn dĩ nhiên thần kỳ đè nén cảm xúc nhảy nhót, không biểu hiện trên mặt, gật đầu, nói một chữ "được", sau đó chậm rãi buông tay ra.
Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc thở phào nhẹ nhỏm, không bị hắn ôm suýt tắt thở.
Tuy nhiên, chứng kiến trên mặt Mặc Liên rõ ràng năm vệt dấu tay hồng thì không nhịn được vụng trộm mắng Thánh quân một phen.
Mạnh Kỳ Thiên xa xa nhìn một màn khó tin này, nghi ngờ mắt của mình mù mất rồi.
Đúng là Mặc Liên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.