Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 914: Trộm Liên hoán Nguyệt 2




Mạnh Kỳ Thiên sau khi quỳ xuống, báo cáo chuyện có người xông vào Điện Quang Diệu.
Điện Quang Diệu thần bí độc nhất vô nhị, người xông tới không đơn giản, cho nên Mạnh Kỳ Thiên tự mình đi tra, sau đó tự mình đến báo cáo Thánh quân.
Thánh quân yên lặng nghe, chờ Mạnh Kỳ Thiên nói xong, cũng không có động tĩnh gì.
Áp lực tâm lý cường đại bao phủ trên đầu, không ai dám mở miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt lo sợ bất an chờ, không biết Thánh quân triệu kiến Hồng Liên làm gì?
Đợi hồi lâu, rốt cuộc nghe thấy Thánh quân chậm rãi mở miệng, có điều lời hắn thốt ra lại khiến Hoàng Bắc Nguyệt suýt nhảy dựng lên, toàn lực nghênh chiến!
"Hoàng Bắc Nguyệt..." Thánh quân giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua rèm, truyền vào trong tai nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm sẽ không dễ dàng như vậy đã lộ hết thảy! Thánh quân liệu thực sự có năng lực thấy rõ hết thảy hay không?
Làm sao có thể? Nàng ngụy trang tốt như vậy, không thể bị nhìn ra! Là sai lầm chỗ nào?
Một phần mười giây, trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt nảy ra vô số ý nghĩ, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy nhiên dù sao nàng cũng không phải người bình thường, cho dù trong lòng dao động mãnh liệt, biểu hiện ra cũng không một gợn sóng, lãnh đạm thong dong.
Trong lòng đã bắt đầu liên lạc với Bùa Phong ấn thú, tuyết ảnh chiến đao cũng lập tức có thể xuất hiện trong tay.
Nàng dự định nếu Thánh quân động thủ, nàng sẽ phóng xuất ra Ma thú Hỏa Diễm, trước hù dọa bọn họ, sau đó thừa dịp chạy loạn!
Ngắn ngủn trong một giây, nàng đã đưa ra tất cả đường lui, liệu sự nguy hiểm cũng an bài ổn thỏa đối sách, thậm chí ngay cả dự định xấu nhất là Mặc Liên ra tay nàng cũng có biện pháp ứng phó!
Địch không động ta không động, nàng sẽ không động thủ trước, tránh phá hủy tất cả những thứ xây dựng được.
Nàng kiên trì tin tưởng, chính mình ngụy trang không có nửa điểm sơ xuất! Trừ Mạnh Kỳ Thiên!
Thánh quân chỉ thoáng dừng một chút, liền tiếp tục hỏi: "Cô ta chết rồi sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức nói: "Chết rồi! Cô ta có bản lĩnh xông vào Điện Quang Diệu, coi như có chút thực lực, tuy nhiên có Thánh quân ban cho Roi Hỏa thần, cô ta sao có thể là đối thủ của thuộc hạ?"
Hóa ra Thánh quân lệnh cho Hồng Liên giết nàng!
Biết chân tướng, Hoàng Bắc Nguyệt mơ hồ, vì sao? Ngoài việc nàng có Vương lệnh của lính đánh thuê thì có dính dáng gì đến Điện Quang Diệu.
Vì sao Thánh quân phái Hồng Liên giết nàng, lại ban thưởng Roi Hỏa thần, chứng tỏ thực sự muốn đưa nàng vào chỗ chết!
Hơn nữa Thánh quân để Hồng Liên giết nàng, tuyệt đối không phải vì Vương lệnh của lính đánh thuê!
"Ngươi tận mắt thấy cô ta chết sao?" Thánh quân âm u hỏi.
Mạnh Kỳ Thiên cũng có chút nghi hoặc, chưa bao giờ thấy Thánh quân không chắc chắn hỏi.
"Cô ta bị thuộc hạ đánh hạ đánh xuống dốc núi tuyệt mệnh! Tuyệt đối không thể còn sống!" Hoàng Bắc Nguyệt chắc chắc nói, Thôn Thiên Hồng Mãng cũng sắp chết, Hồng Liên tuyệt đối chết chắc rồi!
"Chẳng hiểu tại sao, ta cảm giác cô ta còn sống." Thánh quân sầu lo nói, "Hồng Liên, ngươi tự mình đi xuống dốc núi tuyệt mệnh, đem thi thể cô ấy cho ta thấy, Mạnh Kỳ Thiên, ngươi cùng Hồng Liên đi đi."
Chết phải nhìn thấy xác? Còn muốn phái Mạnh Kỳ Thiên người thông minh tuyệt thế đi theo, bảo đảm Hoàng Bắc Nguyệt thực sự chết!
Cẩn thận như thế, đừng nói chính Hoàng Bắc Nguyệt khiếp sợ, Mạnh Kỳ Thiên cũng có chút khó tin.
Hoàng Bắc Nguyệt rốt cục có thâm cừu đại hận gì với Thánh quân.
"Thánh quân, việc nhỏ này một mình thuộc hạ đi là được rồi, không cần Mạnh Kỳ Thiên!" Hoàng Bắc Nguyệt tự tin nói, đùa chứ để Mạnh Kỳ Thiên đi theo tới dốc núi tuyệt mệnh, nhìn thi thể Hồng Liên làm sao được.
Mặc dù có thể giết Mạnh Kỳ Thiên, tuy nhiên giết hắn, thân phận của mình cũng bại lộ, không có lợi.
Thánh quân không sinh nghi nàng, dù sao tướng mạo tính cách thần thái tương tự, không có cực nhỏ sơ hở. Thánh quân cũng không thể nhìn thấu nội tâm của nàng.
Người chết cùng người sống dễ nhận ra, quả thật không cần Mạnh Kỳ Thiên, hắn quá vội vàng.
"Được rồi, Hồng Liên, một mình ngươi đi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
"Thuộc hạ rõ!"
"Đi đi." Thánh quân miễn cưỡng vung tay lên, để hai người lui xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt đầy mồ hôi lạnh đi ra khỏi Quang Minh Thần Điện, cảm giác như vừa đi qua Quỷ Môn một lần vậy, rất mạo hiểm!
Thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Kỳ Thiên đi ở phía trước đột nhiên xoay người, hỏi: "Hồng Liên tôn thượng, Thánh quân vì sao phải giết Hoàng Bắc Nguyệt?"
"Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Ta chỉ biết Thánh quân ra lệnh ta tuyệt đối tuân theo, hỏi nhiều làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt tức giận nói, liếc mắt Mạnh Kỳ Thiên, vượt qua hắn.
Mạnh Kỳ Thiên cau mày, đây đúng là Hồng Liên, nhưng hắn luôn cảm giác có gì đó khang khác.
Hoàng Bắc Nguyệt trở lại điện Hồng Liên, hiện tại muốn đi xuống dốc núi tuyệt mệnh xem xét Hồng Liên chết thật chưa, đối với nàng mà nói cũng là điều tốt, tuy nhiên, nàng hiện lo lắng chính là ra khỏi Điện Quang Diệu thì làm thế nào đi vào?
Đầu óc xoay chuyển, Hoàng Bắc Nguyệt đã bảo một thị nữ lại, dặn dò thị nữ đi Thành Kỳ Dương mua giúp nàng vài hộp son tốt. Mua son xong đừng nóng vội trở về, ở ngoài thành chờ nàng, nàng có chuyện sai bảo.
"Ngươi đợi đến giữa trưa, ta không đi tìm ngươi thì ngươi tự trở về!" Nàng nói như vậy là muốn nhắc nhở thị nữ mang chìa khóa ra vào, nếu thị nữ không mang theo chìa khóa, hai người cùng bị khóa ở bên ngoài thì vui!!.
"Vâng" thị nữ cao hứng, khó có cơ hội ra ngoài một lần, hơn nữa tùy thời tùy chỗ được đi theo Hồng Liên tôn thượng, thật tốt quá!
Yểm trong Hắc thủy cấm lao tâm tình tốt cười rộ lên: "Ngươi thật thông minh!"
"Không thông minh để bị phong ấn giống ngươi sao?" Một câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt khiến Yểm tức giận mất hứng câm miệng.
Nàng cũng vui vẻ vì được thanh tĩnh, mang thị nữ cùng đi ra ngoài.
Lúc tách khỏi thị nữ, nàng lập tức bay nhanh về hướng dốc núi tuyệt mệnh, trời mới tờ mờ sáng, nàng một đêm không nghỉ ngơi cũng không quá mệt mỏi. Chỉ một lòng muốn diệt cỏ tận gốc, xác định Hồng Liên chết thì nàng mới có thể yên tâm!
Bầu trời mưa dường như vĩnh viễn không dừng lại, tí tách, tại vách đá tuyệt mệnh, dấu vết chiến đấu ngày hôm qua bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở vách đá tuyệt mệnh, nhìn thoáng qua xuống phía dưới, bên bờ vách đá, vài hòn đá vụn lăn xuống, lăn hồi lâu cũng không nghe được tiếng rơi xuống đất.
Quả nhiên rất sâu!
Nàng thả người nhảy xuống, trên người y phục màu đỏ tung bay, tựa như một con bướm lớn.
Không cần bất cứ công cụ phụ trợ, trực tiếp rơi xuống!
Gió lạnh gào thét bên tai, vô số sương khói mịt mờ bay qua bên người, càng đi xuống, không khí càng nặng nề, cảm thấy không thoải mái!
Là chướng khí!
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu ra, vững vàng rơi vào lưng hắn, ở chung quanh thiết trí kết giới để tránh bị chướng khí gây thương tích.
Vài tiếng dã thú kêu rống từ trong thâm cốc truyền đến, Hoàng Bắc Nguyệt biết đã gần đến mặt đất, nàng xé một khối quần áo che mặt, chờ Băng Linh Huyễn Điểu đáp xuống đất, nàng cũng chậm rãi đi xuống.
Xung quanh đều là chướng khí mang theo màu xanh u ám, nồng nặc tràn ngập ở bốn phía.
Trong không khí truyền đến mùi thối rữa nát, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng dã thú gặm xương.
Nàng vừa tới liền có vài linh thú không biết sống chết xông lên, định tập kích nàng, nhưng chưa tới được gần đã bị một thanh hỏa thiêu thành tro bụi.
Nàng cẩn thận tìm kiếm xung quanh. Chỗ nàng nhảy xuống chính là nơi Hồng Liên rơi xuống. Theo tính toán của nàng, Hồng Liên hẳn là rơi ở gần đây.
Đuổi một đám linh thú ăn thịt đi, Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc tìm được thi thể Hồng Liên rơi ở bên bờ ao đầm!
Liếc mắt một cái nhận ra quần áo màu đỏ rách nát, Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh qua, vừa nhìn thấy tình hình thi thể kia liền lập tức dời ánh mắt.
Nghĩ người giống mình như đúc hôm nay lại tan xương nát thịt, bị linh thú gặm sạch sẽ, trên lưng một trận phát lạnh, dạ dày sôi trào lên.
Nàng tâm trí cường đại, thở ra mấy hơi liền tự tiếp nhận chuyện thực trước mắt.
Nàng ngồi xổm xuống, từ trên tay Hồng Liên chưa bị gặm ăn lột xuống hai quả nạp giới, cùng với một chiếc nhẫn trang sức có thể chứng minh thân phận Hồng Liên gì đó. Sau đó lấy trường bào màu đen của mình từ nạp giới ra, đắp lên xác chết.
"Cái nhẫn này..." Yểm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trang sức tính thật lâu mới mở miệng nói.
"Làm sao vậy?" Hoàng Bắc Nguyệt đang tự hỏi xử lý thi thể Hồng Liên như thế nào, mang về cho Thánh quân nhìn nàng không làm được, chỉ cần cầm mấy thứ trên người chứng minh thì tốt rồi. Để ả phơi thây nơi hoang dã cũng có chút lãnh khốc, suy nghĩ một chút, nàng lấy tuyết ảnh chiến đao ra, đào một cái hố trên mặt đất, đẩy mạnh xác chết xuống, lấp đất chôn.
"Không ngờ ngươi còn có mặt thiện lương như vậy." Yểm rất ngạc nhiên nhìn hành động của nàng, không dám tin vào mắt mình.
"Không cùng chí hướng không thể hợp tác, ta cùng ả kỳ thật không tính là kẻ địch." Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói, "Ngươi vừa nói nhẫn thế nào?"
Yểm cũng không tiếp tục chú ý thi thể Hồng Liên nói: "Trên nhẫn có đồ án đóa hoa, giống hoa nở ra trong hạt mầm của Chi Chi."
Hoàng Bắc Nguyệt cầm nhẫn nhìn kỹ, quả thật đúng là hình hoa có thể mở cửa Điện Quang Diệu!
"Thật tốt quá, có lẽ là chìa khóa của Hồng Liên!" Hoàng Bắc Nguyệt cầm nhẫn đứng lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác vi diệu, loáng thoáng có vị trí cửa hiện ra, trong lòng vui vẻ, "Quả nhiên là chìa khóa!"
Có thứ này, về sau muốn ra vào Điện Quang Diệu rất thuận tiện, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng đeo nhẫn trên ngón tay.
Đã xác nhận Hồng Liên chết, lại vừa chiếm được chìa khóa Điện Quang Diệu, chỗ này chướng khí quá nặng, không nên ở lâu, Hoàng Bắc Nguyệt triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, rời khỏi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.