Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 866: Tiếng tiêu hệ tình 2




Hắn đang ngủ sao?
Nhìn trên long sàng, Công chúa Anh Dạ thật lâu không lên tiếng, không biết nên nói gì, suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi muốn tới gần nhìn hắn.
Nhưng trong bóng tối đột nhiên một lá chắn vô hình lao ra, che trước mặt nàng, khiến nàng không có cách nào tiến lại gần.
Công chúa Anh Dạ sửng sốt một chút, lập tức thấy người trên long sàng nhúc nhích một chút, trong không khí có sự tức giạn tràn ngập. Nàng không kìm lòng được rùng mình, nhớ khi còn bé, hắn ghét nhất người khác quấy rầy hắn. Mỗi lúc tức giận cũng khiến nàng sợ hãi không ngừng.
Không ngờ nhiều năm qua lại một lần nữa lĩnh giáo.
"Dực ca ca...." Công chúa Anh Dạ thì thào mở miệng, giọng nói rất yếu.
Đôi mắt đang ngủ chậm rãi mở ra, hiển nhiên bị quấy rầy nên rất mất hứng, màu tím sẫm trong con ngươi né vẻ sắc lạnh.
"Anh Dạ?" Không có quay đầu, hắn cũng đoán được là ai, trên đời này có người gọi hắn là "Dực ca ca ", chỉ có Công chúa Anh Dạ của Nước Nam Dực.
Hắn đoạn tình tuyệt ái, nhưng không phải mất đi trí nhớ, từng li từng tí chuyện ở Nước Nam Dực vẫn tồn tại trong trí nhớ của hắn. Mười năm hắn không thể nào quên.
Nghe hắn gọi tên của mình, Công chúa Anh Dạ trong nháy mắt vui mừng lẫn sợ hãi. Cảm xúc này suýt khiến nàng sinh ra ý nghĩ không an phận, nhưng lập tức nghe lời nói tiếp theo của hắn thì tâm tình mừng như điên lập tức bị nước lạnh dội tắt.
"Công chúa của Nước Nam Dực dám cả gan nửa đêm xông vào tẩm cung của Trẫm, không sợ truyền ra bị phá hủy thanh danh công chúa sao?" Lời nói lạnh lùng trêu tức khiến lòng của nàng đau nhức.
Môi tái nhợt mấp máy một chút, Anh Dạ đã nói: "Bắc Nguyệt nói đúng, không đến gặp ngươi một lân, nói rõ ràng với ngươi, ta cả đời này sẽ chìm đắm trong sương mù của ngươi mà không ra được."
Phong Liên Dực một tay chống đỡ thân thể, bả vai uể oải dựa vào gối mềm, dáng vẻ lười biếng nhìn nàng, song nghe được hai chữ "Bắc Nguyệt" thì có chút nhíu mày: "Bắc Nguyệt là ai?"
Cái tên "Bắc Nguyệt", hình như lần đầu tiên hắn nghe thấy. Tên một người xa lạ hắn vốn không muốn quan tâm, nhưng không biết tại sao, cái tên này như búa tạ ngàn cân đập vào trái tim của hắn.
Công chúa Anh Dạ giật mình, lập tức tự giễu cười nói: "Cũng không qua mấy năm, không ngờ trí nhớ hoàng thượng còn quá kém, ta có thể được Hoàng thượng nhớ kỹ tên, thật sự là thật đáng mừng, vinh hạnh hết sức."
Phong Liên Dực sắc mặt âm trầm xuống, con ngươi hẹp dài híp lại, vẻ nguy hiểm như dã thú thẩm thấu ra.
"Ta hỏi ngươi, Bắc Nguyệt là ai?"
Hắn cố chấp như vậy cùng bộ dáng âm lãnh khiến Anh Dạ sợ run thật lâu, trong lòng tiếng vọng âm thanh dâng lên, không ngừng lặp lại: tại sao hắn biến thành như vậy?
"Hoàng Bắc Nguyệt, con gái mà Trưởng công chúa Huệ Văn để lại, được phụ hoàng khâm ban cho Bắc Nguyệt quận chúa, phế vật của Thành Lâm Hoài. Năm năm trước mất tích ly kì." Công chúa Anh Dạ một hơi nói ra, sau đó, lạnh lùng cười rộ lên hỏi, "Hiện tại, Hoàng thượng có chút ấn tượng hay không?
Ấn tượng, đúng là có chút ấn tượng, có một người ở Nước Nam Dực như vậy, hắn biết, nhưng hắn không rõ vì sao người này ở trong lòng hắn sinh ra cảm giác như thế?
Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt... Trong trí nhớ những chuyện liên quan đến cái tên này rất mơ hồ. Nếu hiện tại không phải Công chúa Anh Dạ nhắc tới, hắn đời này cũng sẽ không nhớ tới một người như thế.
Có cái gì hắn không biết?
Phong Liên Dực bỗng nhiên đứng lên, bước ra bắt được tay Công chúa Anh Dạ, hung hăng nói: "Mang Trẫm đi gặp cô ấy!"
Anh Dạ hoảng sợ, bởi vì chột dạ, tay có chút run rẩy, nàng từ nhỏ chưa bao giờ nói dối hắn, bởi vậy rất vội vàng, "Cô ấy, cô ấy ở Nước Nam Dực, Hoàng thượng nói đùa gì vậy?"
"Nước Nam Dực Trẫm cũng đi, đi!" Phong Liên Dực căn bản không để ý tới nàng giãy dụa. Hắn hiện tại muốn gặp Bắc Nguyệt quận chúa kia, không ai ngăn được hắn.
Anh Dạ khó tin ngẩng đầu: "Ngươi tại sao nhất định phải gặp cô ấy?"
"Trẫm muốn gặp, cần phải nói lý do với ngươi sao?" Ánh mắt Phong Liên Dực lạnh lẽo, căn bản không tha hứa bất kỳ kẻ nào làm trái lại lệnh hắn!
Anh Dạ ngẩn ra, trong lòng cảm giác khác thường, nhưng không kịp ngẫm nghĩ nữa, Diễm Tâm Sư liền vội vội vàng vàng đi tới ngoài điện, bị cung nữ ngăn cản.
"Đại nhân, Hoàng hậu nương nương dặn không cho phép bất kỳ ai đi vào quấy rầy." Gian ngoài cung nữ thấp giọng nói.
"Đi bẩm báo bệ hạ, Người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện!" Diễm Tâm Sư mặc kệ cái gì hoàng hậu hay không hoàng hậu, có điều bệ hạ nghỉ ngơi, hắn cũng không dám làm càn xông vào.
Vẻ mặt cung nữ lộ rõ khó xử, không ai dám vào, nếu chọc giận Hoàng thượng, nên làm cái gì bây giờ?
"Đồ vô dụng!" Diễm Tâm Sư trừng mắt những phụ nữ một cái, đẩy bọn chúng đi tới trước, mắt vừa nhấc liền nhìn thấy Phong Liên Dực cầm tay một cái cô gái đi tới.
"Bệ hạ!" Diễm Tâm Sư bước tới, đằng đằng sát khí địa trừng mắt nhìn Anh Dạ, "Nữ nhân này là thích khách?"
"Ta không phải thích khách!" Công chúa Anh Dạ lớn tiếng nói, nàng không muốn bị trở thành thích khách!
Phong Liên Dực lạnh lùng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhìn thấy Anh Dạ không có năng lực phản kháng, Diễm Tâm Sư liền không thèm quan tâm nàng, lập tức nói: "Bệ hạ, Người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện! Giờ phút này đã bị người của chúng ta bao vây trong hoàng cung! Lần này cô ta có chắp cánh cũng không bay được!"
Công chúa Anh Dạ tối sầm mặt, thân thể mềm nhũn, suýt co quắp tê liệt ngã trên mặt đất, trong đầu choáng váng, trong thời gian ngắn không nghĩ ra điều gì, trong lòng chỉ biết lúc này nàng đã hại Bắc Nguyệt bi thảm!
Nếu không phải nàng ngang ngạnh muốn vào cung gặp Phong Liên Dực lần cuối, Bắc Nguyệt sẽ không vì nàng mạo hiểm đi vào, nàng vốn là trọng phạm bị truy nã trên hoàng bảng!
"Người đeo mặt nạ quỷ?" ánh mắt Phong Liên Dực chợt lóe, buông tay Anh Dạ ra, giao nàng cho Diễm Tâm Sư, "Canh chừng Công chúa Anh Dạ!"
"Công chúa Anh Dạ?" Diễm Tâm Sư sáng mắt lên, không ngờ công chúa của Nước Nam Dực lại chạy đến hoàng cung của Nước Bắc Diệu bọn họ!
"Bệ hạ xin yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ canh chừng nghiêm ngặt!"
"Dực ca ca!" Thấy Phong Liên Dực đưa nàng cho người khác, chính mình đi ra ngoài, Anh Dạ giãy dụa cũng muốn đi theo.
Phong Liên Dực lạnh lùng quay đầu liếc nàng một cái rồi đi luôn.
Anh Dạ ngẩng đầu, nhìn Diễm Tâm Sư khặc khặc cười quái dị, nói: "Người đeo mặt nạ quỷ.... Cô ta hại bệ hạ bị độc tính ngày đêm hành hạ, bệ hạ bắt được cô ta, nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết! Công chúa, lúc này, ngươi đừng quan tâm chuyện của người khác, cân nhắc chính mình đi."
Anh Dạ mày liễu dứng đứng, lấy uy công chúa đến uy nghiêm nói: "Hừ, ngươi nếu gọi ta một tiếng công chúa, nên biết thân phận của ta! Ta mặc dù là lặng lẽ đến Nước Bắc Diệu, nhưng hoàng huynh biết ta tới Nước Bắc Diệu, ta xảy ra chuyện gì, hoàng huynh nhất định sẽ không tha!"
"Chà chà." Diễm Tâm Sư chép miệng, tà ác nói: "Công chúa nói như vậy, ta thật muốn biết động vào ngươi thì hoàng huynh ngươi làm gì được chúng ta?"
"Ngươi..." Công chúa Anh Dạ cực kỳ hoảng sợ, bản năng muốn phản kháng, nhưng hai tay bị Diễm Tâm Sư bắt được, hắn cười quái dị cúi đầu, cắn một cái ở trên cổ tròn của Anh Dạ.
"Làm càn!" Anh Dạ tát một cái, không hề nương tay, Diễm Tâm Sư lập tức bị đánh lệch mặt sang một bên, ngây người một chút, quay đầu sang, trong cổ họng phát ra tiếng dã thú rít gào, trên mặt gân xanh hiện ra dữ dội.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Diễm Tâm Sư bóp chặt cổ Anh Dạ, giữ chặt nàng trên mặt đất, tay kia hung hăng gỡ bỏ y phục nàng.
Đây là Cung Vị Ương của hoàng thượng, các cung nữ trốn ở góc phòng không dám nhìn lén, lạnh run, không ai dám tới quấy rầy.
Những người của Thành Tu La như dã thú, không chỉ có táo bạo khủng bố, ngay cả tập tính cũng không khác dã thú, đối với chuyện nam nữ cũng như thú vật, chỉ theo đuổi vui sướng mà thôi.
Từ lúc bọn họ tới, hoàng cung Nước Bắc Diệu ít có thời khắc an tĩnh, Diễm Tâm Sư là là một kẻ tàn bạo khủng bố nhất.
Đáng thương, Công chúa Anh Dạ xinh đẹp như thế, khơi dậy thú tính của hắn, sợ rằng...
Diễm Tâm Sư cười lớn cúi đầu, chuẩn bị nhấm nháp mùi vị công chúa xinh đẹp, hắn chưa từng hưởng qua mùi vị công chúa! Nhất định còn mỹ vị hơn so với cô gái nhân loại bình thường!
Anh Dạ quần áo bị xé, lộ ra bả vai bóng loáng non mịn, Diễm Tâm Sư hai mắt tỏa ánh sáng, cúi đầu gặm vai nàng, thật là gặm, giữa hàm răng rất nhanh chảy ra máu.
Anh Dạ sợ hãi run rẩy phản kháng, nàng không có cách đối kháng với nam nhân khủng bố này, thực lực căn bản một cái trên trời, một cái dưới đất, không có cách nào đối kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.