Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 836: Đi sứ Bắc Diệu (8)




Editor: Diệu
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Nàng có dung mạo thanh tuyệt, lại nhu thuận làm rung động lòng người như thế, một mình chạy tới, gò má vì nhiễm mà lạnh đỏ hồng, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương, hiếm thấy lại cho tiền, thủ vệ kia cũng là nam nhân bình thường nên tâm cũng mềm nhũn.
“Cô nương, không phải ta không cho cô vào, mà hiện tại công chúa có khách quý, e rằng không tiện gặp mặt.” Thủ vệ tốt bụng nhỏ giọng nói với nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt một mặt thất vọng, điềm đạm đáng yêu nói:” Aiz, chúng ta vừa mới đến Bắc Diệu, trời lại lạnh mà công chúa điện hạ lại bận bịu tiếp khách quý của Bắc Diệu, bận rộn, vất vả như thế mà bị mệt thì làm sao bây giờ?”
Mỹ nữ đang làm làm nũng, thủ vệ kia làm sao chịu được, cười nhỏ giọng nói: “Không phải khách quý của Bắc Diệu, là nước Đông Ly, đây là bí mật, cô ngàn vạn lần không thể nói cho người khác biết”.
Hoàng Bắc Nguyệt đôi mắt sáng tỏ, cảm động gật gù: “Cảm ơn đại ca, trời lạnh, lát nữa huynh giao ca, nhớ mua chút rượu làm ấm thân thể”
Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt liền nở nụ cười xinh đẹp, quay mình rời đi.
Thủ vệ mặt tươi cười, chỉ chốc lát sau, phục hồi lại tình thần, không hiểu làm sao mình đang cười? Gãi gãi đầu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Trong tay cầm đồng tiền vàng nặng trịch, thủ vệ kia ánh mắt sáng lên, vội vàng đem đồng vàng nhét vào trong lòng, nhìn một chút hai bên không ai phát hiện, mới cười khà khà không ngừng, hơn nửa đêm rồi, lại gặp được thần tài qua đường?
Hoàng Bắc Nguyệt đi đến góc tường, sờ đầu Chi Chi dưới áo choàng, Chi Chi tựa vào lòng bàn tay nàng, kêu chi chi vài tiếng.
“Hi Hòa cô cô, người cho là những kẻ đồng hành với người đều là kẻ ngu sao? Không cẩn thận như vậy, dám ở bên trong dịch quán tiếp kiến người Đông Ly”
Chi Chi nghiêng đầu nhìn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt đối vời nó cười cười, để nó trở lại không gian linh thú, sau đó thay áo choàng, đổi thành áo khoác đen, chờ tại góc tường.
Giữa bầu trời, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, càng ngày càng lạnh, đứng trong gió lạnh một phút, mới nhìn thấy công chúa Hi Hòa trong sân, có một bóng đen cẩn thận chạy ra.
Bóng đen kia giả trang thành dáng vẻ một người thủ vệ, nhưng đôi mắt cảnh giác chung quanh không thể lừa được nàng,
Nhìn hắn vội vã rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi theo hắn.
Người kia vừa đi liền gọi ra một con Hắc Ưng, cưỡi trên Hắc Ưng, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hóa ra là một Triệu Hoán sư! Hơn nữa đẳng cấp không thấp.
Hoàng Bắc Nguyệt gọi ra Băng Linh Huyễn Điểu, lập tức đuổi theo.
Người kia điều khiển Hắc Ưng bay đến trước phủ đệ hùng vĩ trong kinh thành, sau khi đáp xuống sân, thu hồi Hắc Ưng, đi về phía có đèn đuốc sáng.
Hoàng Bắc Nguyệt đi theo phía sau hắn.
“Trở về rồi? Có gặp người không?” Đi tới nơi có đèn đuốc sáng, liền có người thấp giọng hỏi.
“Gặp được, công chúa ở đâu?” Người kia không chờ được hỏi.
“Công chúa cùng Tam tiểu thư nói chuyện ở bên trong, sáng sớm ngày mai, trong cung sẽ có người tiếp đón Tam tiểu thư tiến cung, cử hành đại điển phong Hậu, trước đó, chúa công còn mấy lời muốn nói với Tam tiểu thư.”
“Vậy ta chờ xem”
Hóa ra tòa phủ đệ này là của Ngụy Yên Nhiên, lễ cưới cổ đại, trước khi kết hôn, hai bên nam nữa không thể gặp nhau, nhà gái phải đợi nhà trai đến đón.
Làm cho nàng bất ngờ nhất là Ngụy Võ Thần cũng ở đây!
Lão gian tặc này, nàng đã sớm muốn nhìn một chút là hình dạng gì, để tránh khỏi sau này giết nhầm người!
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ, rồi lặng yên không một tiếng động đi tới ngoài cửa sổ sau nhà, bên ngoài là bờ hồ, vô tình có tiếng cá chép nhảy lên, vừa vặn có thể giúp nàng ẩn giấu tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.