Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 782: Biệt Nguyệt sơn trang (10)




Editor: Mặc Quân Dạ
A Tát Lôi đi ở đằng sau Hoàng Bắc Nguyệt cũng thắc mắc nhìn trái ngó phải, rốt cục Vương đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?
Cổ tay của Hoàng Bắc Nguyệt vừa lật, một chiếc hộp gỗ xinh đẹp lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng mở khóa gài của chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong là một trang giấy trắng tao nhã cùng một lọn tóc đen óng.
Đây là tóc của Trưởng công chúa Huệ Văn, nếu nàng đoán không sai, đây chính là thứ mấu chốt để phá giải trận pháp này!
Bởi vì, chỉ có người lấy được hộp gỗ từ chỗ của hắn mới biết được Biệt Nguyệt sơn trang, cũng chỉ có người chịu giúp hắn mới có thể phá giải trận pháp này!
Giỏi cho một tên Vấn Thiên tâm cơ thâm trầm!
Trong nháy mắt khi hộp gỗ mở ra, khu vực trung tâm của đám sương mù thoạt nhìn vừa hư vô mờ mịt lại vừa cực kỳ chắc chắn kia đột nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy thật lớn!
Trong lốc xoáy vang lên từng tiếng rít gào thảm thiết của ma quỷ, bức tường sương mù nhìn không thấy điểm cuối chậm rãi tách thành hai nửa, sương khói mông lung men theo vách núi hai bên bay lên cao!
Nơi sương mù tách ra, xuất hiện một con đường!
Biến hóa đột ngột này làm cho A Tát Lôi nhìn đến mức trợn mắt há mồm, chờ đã nào, hắn còn chưa có nhìn thấy rõ ràng nha! Rốt cuộc Vương đã làm như thế nào vậy? Vì sao đột nhiên đùng một cái đã thành như vậy rồi?
“Vương…”
Hắn vừa định đặt câu hỏi, Hoàng Bắc Nguyệt đã nhanh chân đi vào con đường nhỏ, sau đó còn không quên vẫy tay với hắn: “Còn không chịu qua đây?”
A Tát Lôi bước vội qua, khi nhìn thấy hai bức tường sương mù đồ sộ to lớn hai bên, hắn không khỏi mở miệng tấm tắc khen ngợi: “Lợi hại! Quá lợi hại! Có thể xây dựng nên một trận pháp khổng lồ như vậy, người bày trận còn cường đại đến trình độ nào đây?”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một vùng sương mù cuồn cuộn bay về phía trước, bầu trời là một mảnh tối đen không biết cao bao nhiêu, đừng nói là ánh trăng tròn, ngay cả nửa ngôi sao cũng không có!
“Nếu đã biết người này rất mạnh thì sau khi đi vào phải cẩn thận hơn một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc nhắc nhở, chỉ sợ A Tát Lôi tính tình hấp tấp lại kéo ra một đống tai họa gì đó.
Chính mắt nhìn thấy tràng cảnh hùng vĩ như vậy, A Tát Lôi đương nhiên cũng biết phải thật cẩn thận, bởi vậy chỉ gật gật đầu, nghiêm trang theo sát phía sau của Hoàng Bắc Nguyệt.
Khe núi này tuy không lớn nhưng lại có sương mù bao phủ, hai người cẩn trọng hành tẩu, tốn không ít thời gian mới nhìn thấy điểm cuối của sương mù. Đập vào mắt là ánh trăng sáng tỏ, cùng với cây cối xanh um.
“Rốt cục cũng tới rồi!” A Tát Lôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi ở trong sương mù, thời thời khắc khắc đều phải đề cao cảnh giác, chỉ lo lắng không biết có cơ quan gì gì đó đột nhiên xuất hiện hay không.
Bước ra khỏi sương mù, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường vừa đi qua lại lần nữa bị sương mù phủ kín.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn khu rừng trước mắt, chỉ thấy nó cũng không khác mấy với những khu rừng bình thường, cùng lắm là thanh tịnh yên tĩnh hơn một ít, ngẫu nhiên sẽ có tiếng chim hót vang lên, thanh âm trong trẻo, quẩn quanh bồi hồi, ngoài ra còn có thể nghe thấy tiếng guồng nước chuyển động cùng với tiếng nước chảy róc rách phía xa xa.
Hai người chậm rãi đi dọc theo một con đường nhỏ lát bằng đá tảng, ven đường ngẫu nhiên xuất hiện vài bức tượng đá ẩn giấu sau những nhành cây tươi tốt xanh um, lúc vừa nhìn thấy, A Tát Lôi bị dọa hết cả hồn, còn tưởng bản thân đã rơi vào mai phục của kẻ thù!
Cho đến khi Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên đi qua dùng tay vạch cành lá, làm lộ ra bức tượng dã thú được điêu khắc vô cùng sống động bên trong, A Tát Lôi mới đỏ mặt cười rộ lên.
Chim sợ cành cong, quả thật là chim sợ cành cong mà!
[chim sợ cành cong: một thành ngữ chỉ con chim đã một lần bị chết hụt, cho nên sợ nghe tiếng bật của cây cung, sợ cành cây bị ngọn gió lay động, cũng sợ luôn cả cành cây có hình dáng cong cong như cây cung, nó còn dùng để chỉ về người từng bị hù dọa, giờ chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ là cũng cảm thấy kinh sợ rồi.]
Những bức tượng dã thú này đều dùng một loại đá tảng màu đen không biết tên điêu khắc mà thành, thoạt nhìn vô cùng sống động, nhất là cặp mắt kia. Ánh mắt đó luôn tỏa ra một loại áp lực bức bách người khác, giống như bọn chúng có thể tùy thời sống lại, sau đó nhảy chồm qua đây đả thương người đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.