Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 778: Biệt Nguyệt sơn trang (6)




“Nhân duyên tốt?” A Tát Lôi cố vươn đầu vào trong mở to mắt nhìn: “Chẳng lẽ đang nói lão đại của chúng ta với thái tử Chiến Dã”
Phương di nương cười gật gật đầu.
A Tát Lôi đột nhiên hiểu ra nói: “Thì ra là thế! Ta hiểu rồi!”
Phương di nương rời đi còn vô cùng vui vẻ.
A Lệ Nhã khó hiểu lại gần hỏi: “Ca, huynh hiểu được cái gì?”
“Ngốc vậy!” A Tát Lôi dùng ngón tay bắn nhẹ lên trán A Lệ Nhã, giải thích “Ngày trước Phong Liên Dực có ý với Vương của chúng ta, Vương không tỏ rõ thái độ, Phong liên Dực cũng không hề có tiến triển gì, hóa ra Vương và thái tử Chiến Dã mới là một đôi, A ha ha ha, Vương là Bắc Nguyệt quận chúa, với thái tử Chiến Dã là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ‘lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai’*, đúng là hai đứa nhỏ vô tư ha ha ha ——”
* Thanh mai trúc mã xuất phát từ câu thơ này: lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai’
Tạm dịch:
Chàng vờ cưỡi ngựa đến,
Đuổi nhau quanh ghế ngồi.
“Hóa ra là như vậy.” A Lệ Nhã cũng hiểu được.
Giọng của A Tát Lôi rất lớn, Chiến Dã vừa ngồi xuống trong nhà ăn cùng Hoàng Bắc Nguyệt nghe được, cả hai người sợ run một chút, lập tức mỗi người một suy nghĩ.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm, lúc nữa phải dạy dỗ tên tiểu tử lớn giọng kia một bài học mới được.
Trong lòng Chiến Dã có chút chua xót đau đớn, tay cầm đũa hơi run lên.
Hắn không có tư cách thích nàng, lúc nàng còn nhỏ bị người khác bắt nạt, hắn không thể ở bên cạnh bảo vệ nàng, khi nàng lớn lên, thì lại phát hiện ra thân phận của hắn và nàng.
Nhưng như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng là một kết quả tốt. Nếu lúc trước rơi vào hố sâu, khi phát hiện ra sự thật thì lại càng đau khổ sợ hãi.
“Bọn họ nói chuyện luôn không giữ mồm giữ miệng, thái tử điện hạ nên ăn chút đồ ăn sáng này đi, đồ ăn này có vị không tồi.” Hoàng Bắc Nguyệt tiện tay múc cho hắn một chén cháo.
Vì muốn che giấu sự xấu hổ, Chiến Dã cúi đầu một mạch ăn, sau khi trở về từ Bắc Diệu quốc, hắn ăn cơm cũng không thấy ngon, bây giờ lại cảm thấy rất tốt.
“Sáng nay có tin tức từ Bắc Diệu quốc truyền tới, nói ở đó đã bắt đầu chuẩn bị đón tân hoàng đế đăng cơ.”Ăn được một nửa, Chiến Dã ngẩng đầu lên nói.
Mặt Hoàng Bắc Nguyệt không có bất kì biểu cảm gì, chỉ thản nhiên gật đầu: “Ngôi vị hoàng đế Bắc Diệu quốc đã để trống lâu như vậy, đúng là nên nghênh lập tâm quân.”
“Tân hoàng đế là Phong Liên Dực, chuyện này đối với Nam Dực quốc cũng xem như có lợi, thái độ của hắn đối với Nam Dực quốc, tình cảm hữu nghị cũng rất tốt.” Chiến Dã nói xong, cũng nhíu lại chân mày, quả nhiên hắn vẫn nhớ tới một số chuyện kì lạ ở Bắc Diệu quốc.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn vẻ mặt hắn như vậy, nói: “Lúc huynh còn ở Bắc Diệu quốc, chắc cũng từng nghe nói qua.”
Chiến Dã hơi gật đầu, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần hăng hái nói “Có nói hắn câu kết với người Tu La thành, nhưng Anh Dạ nói, với tính cách kiêu ngạo của hắn, sẽ không thể có quan hệ với người của Tu La thành.”
“Vậy huynh nghĩ thế nào?” Nàng biết ở trong lòng Anh Dạ, Phong Liên Dực giống như một vị thần, một chút khuyết điểm nhỏ cũng không có, nhưng mà nàng rất muốn biết Chiến Dã nghĩ như thế nào về chuyện này.
“Con người sẽ luôn thay đổi, hơn nữa hắn còn đang ở vị trí như vậy, không có khả năng vĩnh viễn không thay đổi.” Chiến Dã cũng bình thản đáp lại.
Mỉm cười, đáy mắt Hoàng Bắc Nguyệt mang theo một tia chua xót cùng bất đắc dĩ, nói: “Qủa thật con người đều sẽ thay đổi.”
“Hình như muội có chuyện muốn nói?” Chiến Dã hỏi.
Trầm lặng thật lâu, cúi đầu dùng chiếc đũa gẩy miếng thịt trong bát, tóc trước che lấp vẻ lo lắng nồng đậm trên mặt, mí mắt hạ xuống có chút u buồn.
“Chiến Dã, hãy cẩn thận chú ý Phong Liên Dực, hắn bây giờ và lúc còn ở Nam Dực quốc, không giống nhau.”
Chiến Dã ảo não, nhíu mày nói: “Hắn thật sự cấu kết với Tu La thành?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.