Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 730: Tuyệt sát thiên hạ (10)




Hiện tại bọn họ rất cần sự trợ giúp của những cao thủ.
“Nguyệt Dạ các hạ!”
Thượng Quan Vô Vân nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt cũng rất tôn kính, chức vụ luyện dược sư ở trên đại lục này đều vô cùng có địa vị, thân là thủ lĩnh của dong binh đoàn đứng đầu đại lục, Thượng Quan Vô Vân cũng rất mong mượn sức của vị cao thủ này.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu với hắn, xem như lễ phép chào hỏi.
Đối với sự lãnh đạm của nàng, Thượng Quan Vô Vân cũng không tức giận, trái lại vẫn rất khách khí nói: “Các hạ có thể cùng ta nói chuyện một chút được không?”
Thượng Quan Vô Vân ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng được coi là một nhân vật rất có địa vị, dù chuyện lớn xảy ra gặp nguy cũng không loạn, vẻ mặt trấn định, lần trước ở Tu La thành rất nhiều dong binh đoàn phải nhờ đến sự trợ giúp của hắn, cho nên lần này rất nhiều lính đánh thuê coi hắn như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Thấy biểu tình của hắn rất nghiêm túc, Hoàng Bắc Nguyệt liền gật đầu, xoay người đi đến nơi không người, nói: “Thượng Quan các hạ mời nói đi.”
Thượng Quan Vô Vân dùng nguyên khí dò xét xung quanh một chút để đảm bảo không có ai nghe lén, vẻ mặt nghiêm túc mới nói: “Nghe nói Tề vương câu kết với Tu La thành, chuyện này không biết Nguyệt Dạ các hạ đã nghe nói qua chưa?”
Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, Quyền vương phái binh bao vây Tề vương phủ, bắt đầu lâm trận thì toàn quan quay lại phản Quyền vương, loại chuyện như vậy không ai tin tưởng.
Quân đội vậy quanh Tề vương phủ đều là thân tín của Quyền vương, tại sao có thể đúng lúc phản lại như vậy?
Ngoại trừ bị điều khiển ra thì không còn khả năng nào khác.
Nhưng từ xưa truyền lại, có thể khống chế suy nghĩ của người khác, chỉ có Chức Mộng thú của Tu La thành, hiện tại đây là nơi hứng mũi chịu sào, nếu Tề vương và Tu La thành thật sự có quan hệ, sẽ khiến cho lòng người hoảng sợ.
“Nếu chuyện này là thật, sẽ khiến cho người ta thất vọng rất nhiều, người như Tề vương thật sự không nên cùng Tu La thành có bất kì một liên hệ nào.” Thượng Quan Vô Vân không nhịn được cảm thán một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Mỗi người có một chí riêng, Thượng Quan các hạ không cần quá lưu tâm, chuyện nên lo lắng lúc này là làm sao để rời khỏi nơi đây an toàn.”
“Đúng vậy, nhưng mà.......” Thượng Quan Vô Vân do dự một chút, liền nói: “Các hạ cũng biết, lần trước ở Tu La thành, các đại dong binh đoàn đã bị thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, lúc này Tu La thành ra tuyệt sát lệnh, phải an toàn rời đi, chỉ sợ......”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn phần đông lính đánh thuê, cười nói nhao nhao ồn ào, nhiều người như vậy, cho dù có đi đến đâu, đều là một mục tiêu di động rất lớn.
Năng lực hiện tại của nàng không thể so với lúc trước, cho dù muốn giúp, cũng là có lòng nhưng không đủ sức.
Thượng Quan Vô Vân là muốn nhờ vào sự giúp đỡ của nàng, nhưng hiện tại nàng làm sao có thể giúp được?
“Thượng Quan các hạ, không phải ta muốn nói lời xui xẻo, nhưng tân vương của Tu La thành đăng cơ, thực lực so với người chúng ta gặp được lúc trước, không biết sẽ mạnh hơn bao nhiêu, nếu liên minh lính đánh thuê muốn chống lại bọn họ, chỉ sợ là không thể.”
Thượng Quan Vô Vân cũng đã nghĩ tới vấn đề này, biết không nghĩ được cách khác đành nói: “Thế bây giờ phải làm sao đây?”
“Chia nhau ra rời đi, mỗi nhóm đi một hướng, tạm thời Tu La thành cũng không có nhiều nhân lực để đi tiêu diệt từng bộ phận, nếu không may thì chết vài người, tốt hơn so với tất cả cùng chết.” Giọng nói của Hoàng Bắc Nguyệt bình thản, trong đó dường như một tia cảm xúc cũng không có.
Thượng Quan Vô Vân ngẩn ra, nhìn thẳng vào mặt nạ quỷ dị, sau lưng xoẹt qua một trận lãnh ý, nhưng vẫn phải thừa nhận, điều mà Nguyệt Dạ nói rất có lý!
Chết vài người, tốt hơn so với tất cả cùng chết!
Nguyệt Dạ suy tính như vậy, cũng không thể nói nàng lãnh huyết vô tình, trên đại lục này, muốn tiếp tục sinh tồn không chỉ cần sức mạnh, phải có một chút vận may nữa mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.