Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 706: Lội ngược dòng (6)




Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Hoàng bắc nguyệt vui vẻ nở nụ cười một chút, lau đi mồ hôi ở trên trán, dựa cơ thể vào bộ lông xù mềm mại của Tiểu Hổ, di chuyển một chút cũng cảm thấy mệt chết đi được.
Trong cơ thể trống rỗng, khác hẳn khi còn sức mạnh, cái cảm giác này, có chút khiến cho người ta phát điên.
Yểm cũng trầm mặc, hắn luôn miệng nói những điều không tốt, nhưng bây giờ cũng không nói được cái gì để trêu chọc Hoàng Bắc Nguyệt, nếu đổi lại là hắn, thành quả vất vả tu luyện nhiều năm nay lại bị người mình tin tưởng hung ác cướp đoạt mất, hắn chắc chắn sẽ phát điên.
Nếu là hắn thì sẽ không tiếc bất cứ thứ gì, cũng phải tìm Linh Tôn để liều mạng lưỡng bại câu thương! Cho dù phù nguyên có bị huỷ thì cũng không quan tâm!
Nhưng mà tiểu nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt, còn tuổi nhỏ, đã có tính cách trấn định lãnh khốc như vậy, ngay cả hắn cũng phải bội phục.
Yểm ở trong hắc thuỷ cấm lao trầm mặc một lúc, bỗng nhiên có chút cảnh giác ngẩng đầu lên, nói: “Có người đang đến đây.”
Hoàng Bắc Nguyệt người đầy mồ hôi hơi giật mình, lập tức cười khổ nói: “Đến thì thế nào, dù sao hiện tại ta cũng không có một chút sức lực để phản kháng.”
Mất đi phù nguyên, lại bị thương nặng như vậy, hoạt động cũng không thể, bây giờ cho dù người tới có là triệu hoán sư nhất tinh cũng có thể làm thịt nàng!
Tiểu Hổ nhe răng gầm gừ hai tiếng, dùng đuôi kéo nàng ra đằng sau một chút, rồi giống như một chiến sĩ dũng mãnh, đứng canh gác.
Trên mặt đất chậm rãi hiện ra một cái bóng thật dài, lúc sau thân thể của Vị Ương từ phía trên thăm dò nhìn xuống, thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì cười lạnh nói: “Quả nhiên còn chưa chết.”
Móng vuốt của Tiểu Hổ chém ra một cái, lửa đỏ ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén đánh về phía Vị Ương, nàng khinh thường liếc mắt nhìn nó, đuôi rắn đảo qua, liền đem lưỡi dao sắc bén này phá bỏ, thoải mái như một chút sức lực cũng không tiêu tốn!
“Thần thú còn chưa trưởng thành ở trước mặt ta thì định làm quái gì?” Vị Ương nói xong, trong tay từ từ ngưng tụ một thanh trường kiếm “Ta tới để chấm dứt sự đau khổ của ngươi vĩnh viễn, dù sao Linh tôn đại nhân cũng nghĩ là ngươi đã chết.”
“Giết ta, Phong Liên Dực sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày nhìn nàng, nữ nhân trong Tu La thành đều có chút điên khùng, thực lực của Vị Ương có thể xếp trên mười hai ma thần, tuyệt đối không phải giả, cả Tiêu Hổ và Băng Linh Huyễn Điểu cùng xông lên cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng.
Vị Ương lạnh lùng cười, nói: “Bệ hạ sẽ mãi mãi không thể biết, hắn sắp đăng cơ, ngươi đến địa ngục vì bệ hạ ăn mừng đi.”
Đăng cơ?
Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, trong ánh nến mờ nhật cũng cười rất tự tin: “Sẽ không.”
“Hừ! Ngươi không tin cũng vô dụng, đừng mơ tưởng bệ hạ sẽ vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, ngài ấy là Tu La vương tôn quý, mà ngươi, không phải là cái gì cả!” Thấy nàng cười tự tin như vậy, Vị Ương giận dữ,rất muốn đem tin tưởng của nàng phá huỷ!
Trường kiếm vung lên, cửa nhà giam cùng với cấm chế mà nàng bố trí cùng lúc bị chẻ ra, Vị Ương kéo đuôi rắn thật dài, đột nhiên xông vào, đuôi rắn đem cả người Tiểu Hổ đang bốc cháy vàng rực quét sang một bên, trên đuôi bị lửa bén, nhưng nàng một chút cảm giác cũng không có!
“Ngươi chịu chết đi!” Vị Ương nói xong, trong mắt hiện lên ánh sáng điên cuồng, trường kiếm hướng Hoàng Bắc Nguyệt chém xuống!
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, cầm Tuyết Ảnh chiến đao có phần mệt mỏi, trên cánh tay không có khí lực, đến cả đao cũng không nhấc lên được.
Chẳng lẽ Hoàng Bắc Nguyệt nàng lại chết như vậy sao?
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong chớp mắt thân thể của Vị Ương bay ra ngoài giống như một con rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.