Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 699: Bị vây trong lao tù (19)




Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Ngươi không ngạc nhiên chút nào sao?” Linh Tôn chậm rãi ngồi xổm xuống, qua cánh của nhà giam, nhìn thấy trên mặt nàng vẫn còn dính máu.
“Nếu nói là kinh ngạc, cảm giác hiện tại của con, giống như đang thất vọng hơn.” Hoàng Bắc Nguyệt bình thản đối diện với hắn, nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Linh Tôn, thật sự cảm nhận được khuôn mặt hắn như một bức tranh, làm sao lại có người siêu phàm thoát tục như vậy?
Năm năm ở chung, hắn nhạt nhẽo, bình tĩnh, cô độc, cao ngạo, cẩn thận tỉ mỉ hướng dẫn và giúp đỡ, khiến cho trong lòng nàng hoàn toàn thừa nhận hắn là sư phụ.
Cho nên, từ tận đáy lòng không muốn chấp nhận những lời Yểm đã nói, không nghĩ sẽ nghi ngờ Linh tôn, người đối xử tốt với nàng, nàng bằng lòng tin tưởng vào hắn.
Nhưng kết quả lại là....... Thất vọng cực độ.
“Thất vọng?” Linh Tôn nhíu lại mày hỏi.
“Nếu nói là thất vọng quả thật cũng có chút không đúng, lúc trước bái người làm sư cũng chỉ do muốn tìm hiểu lực lượng của Vạn Thú Vô Cương, hoàn toàn không phải do thành tâm thành ý.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lẽo cười, nói tiếp “Quân Ly, cả đời này con luôn thận trọng, chỉ duy nhất lần này thua trên tay người, bài học kinh nghiệm này con sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, về sau, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa.”
Lông mày Linh Tôn khẽ động, bỗng nhiên lạnh lùng hỏi: “Phong Liên Dực đâu?”
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt nói: “Chuyện của con và hắn, Linh Tôn đại nhân không cần quan tâm.”
Trong chớp mắt con ngươi đen tuyền thoáng hiện lên một tia màu đỏ, Linh Tôn đột nhiên vươn tay, mạnh mẽ bóp chặt cổ Hoàng Bắc Nguyệt, hắn dùng sức lực quá lớn, thiếu chút nữa thì bóp nát cổ của nàng!
Kêu lên một tiếng đau đớn, hai má chặt chẽ dán chặt vào cửa nhà giam, Hoàng Bắc Nguyệt nâng lên ánh mắt lạnh lẽo: “Rốt cục tại sao người lại thành ra như vậy?!”
Linh Tôn mím môi không nói, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, lửa đỏ ở đáy mắt như ẩn như hiện, đột nhiên mặt hắn cũng áp lại, gần như cùng má của nàng dán tại một chỗ: “Ngươi không thể thuộc về bất cứ kẻ nào, chỉ có thể là của ta.”
Rốt cuộc hắn đang nói cái gì?
Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ, bàn tay mắm chặt lại, hướng mặt hắn vung qua, động tác của nàng rất nhanh, nhưng hắn cũng không phải người dễ trêu chọc, tay nàng vừa nhấc liền bị hắn tóm lấy!
Hắn hơi dùng sức một chút, liền có thể nghe thấy tiếng xương cốt của nàng vang lên, trán Hoàng Bắc Nguyệt chảy ra rất nhiều mồ hôi, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, hỏi: “Rốt cục người muốn thế nào?”
“Ta muốn sức mạnh của ngươi.” Giọng nói Linh Tôn có chút nhẹ nhàng, tay khẽ run lên, rồi buông cổ và tay của nàng ra.
Hoàng Bắc Nguyệt rất vất vả mới có thể hít thở lại bình thường, nghe hắn nói xong, hô hấp lại không thông, khó tin địa nhìn về phía hắn: “Người nói cái gì?”
Linh Tôn cũng không lặp lại lần thứ hai, chỉ chậm rãi đứng lên, dưới ngọn đèn, bóng dáng kiêu ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ trên đầu nàng, tay hơi nâng lên, cấm chế ở trên cửa dễ dàng bị phá bỏ, khoá vững chắc cũng tuỳ tiện rơi xuống đất.
Hắn từng bước đi vào bên trong nhà tù âm u, ngược ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy mắt hắn đỏ như màu máu, hết sức quỷ dị!
Hoàng Bắc Nguyệt trên người đầy vết thương lùi sang một bên, trái tim đột nhiên đập thật nhanh, giống như bị một bàn tay vô hình bóp thật chặt!
Muốn sức mạnh của nàng?
Chẳng lẽ, việc phù nguyên bị vỡ nát với chuyện này có liên quan?
Trong lòng dâng lên từng đợt cảm giác nguy hiểm, đối với nàng mà nói, so với tất cả mọi thứ sức mạnh là quan trọng nhất! Nàng hiểu rất rõ, bất kể ở thời đại nào, người không có thực lực mãi mãi chỉ có thể làm kẻ yếu!
Nàng không cho phép mình trở thành kẻ yếu, Linh Tôn ở trước mặt nàng, tương đương với một ngọn núi cao không vượt qua nổi, nàng không thể chống lại trước mặt hắn!
“Người đừng lại gần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.