Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 655: Gặp lại Chiến Dã (3)




Đám lính đánh thuê cầm tiền suy tính, thời đại này, chỗ tiền này đủ dùng cho một gia đình bình thường rất lâu, cũng tính là không ít tiền rồi, nhưng đối với mấy tên lính đánh thuê kia thì không đủ.
Lão nhân ra tay hào phóng như vậy, xem ra thương đội này có rất nhiều tiền! Có tiền thì đương nhiên phải sthỏa sức vơ vét.
“Bọn ta nhiều người, mà đưa ít tiền như vậy, làm sao mà nhờ được?” Tên lính đánh thuê tay cầm tiền suy tính, rõ ràng không thỏa mãn.
Lão nhân kia liền tức giận, nói: “Tự dưng vô cớ, tại sao phải đưa tiền cho các ngươi? Chúng ta giữ phép tắc việc làm ăn, có công văn của quan phủ để ra vào cổng thành, thiếu gia nhà ta cảm thấy các ngươi tốt bụng, mới cho các ngươi tiền, không phải là để các ngươi vô duyên vô cớ vơ vét!”
“Ây! Này ông cụ, sao không hiểu quy tắc như vậy! Đây là địa bàn của bọn ta, ngươi muốn qua phải đưa tiền!” Nhóm lính đánh thuê cũng lộ rõ bản chất, bọn họ nhiều người, ai sợ ai!
Lão nhân nghẹn họng, mặt vì tức giận mà chuyển sang màu tím hồng, những người đàn ông cao lớn hộ tống hàng hoá cũng đứng dậy, tay đặt ở bên hông.
Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi ngựa đứng ở một bên nheo lại mắt, những người này nhìn thì bình thường, sao vừa đến lúc này, khí chất trên người lại hoàn toàn thay đổi, không giống với người thường!
Nhìn thấy lính đánh thuê muốn ra tay cướp đồ, mà lão nhân kia một bước cũng không nhượng bộ, hai bên sắp xảy ra một trận chiến ác liệt!
Người trong xe ngựa vừa rồi bỗng nhiên cất tiếng: “Không được gây sự.”
Nói xong, một túi tiền vàng từ trong xe ngựa được ném ra ngoài, nặng nề rơi ở trên mặt đất, âm thanh trong xe ngựa kia để lộ ra một loại cảm giác cao quý khó tả.
“Các vị, đều người hành tẩu giang hồ, nếu cố ý làm khó, quấy rầy đến quan phủ, thì ai cũng không có lợi.”
Đám lính đánh thuê sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, người trong xe ngựa tuy là không lộ mặt, nhưng giọng nói làm cho bọn họ tự nhiên có cảm giác không dám cãi lại.
Vẫn muốn tiếp tục gây hấn? Hay là cầm tiền chạy?
Đương nhiên là chọn vế sau!
Người dẫn đầu đám lính đánh thuê nhặt túi tiền lên, vừa định xoay người, trước mắt lại xuất hiện một đôi chân ngựa, ở phía trước hắn đá hai cái giễu võ dương oai.
Hắn ngẩng đầu, chợt thấy một người đeo mặt nạ quỷ, hắn giật mình một cái, mông ngã phịch xuống đất, đợi đến khi nhìn rõ, mới lắp bắp nói: “Nguyệt… Nguyệt Dạ các hạ!”
Hoàng Bắc Nguyệt từ trên cao nhìn xuống, mắt lạnh nhìn thẳng vào hắn: “Bắc diệu quốc nghênh đón vị vua mới, không cho thương nhân vào thành, chuyện này ta tại sao lại chưa nghe nói qua?”
Đám lính đánh thuê này cũng vì đại hội liên minh lần này mà đến chà trộn vào, bản thân cũng không phải cao thủ gì, cho nên chỉ dám cướp bóc một số thương đội nhỏ, không có cường giả hộ tống.
Người đeo mặt nạ quỷ này chính là Nguyệt Dạ các hạ, mấy ngày qua uy danh vô cùng vang dội ở trong liên minh lính đánh thuê, nghe nói hắn là một vị luyện dược sư cao cấp, còn là một triệu hoán sư rất lợi hại!
Cường giả như vậy, bọn họ làm sao dám trêu chọc?
“Là… là hiểu lầm, bọn ta chỉ là đùa một chút mà thôi, Nguyệt Dạ các hạ ngàn vạn lần đừng tức giận!” Tên lính đánh thuê vừa nói, vừa ở trong lòng thầm kêu xui xẻo, chắc là ra cửa đạp phải cứt chó, cho nên ngay lúc tiền tới tay lại gặp phải Nguyệt Dạ này!
“Thật là vui đùa sao?” Hoàng Bắc Nguyệt làm như không quan tâm hỏi lại.
Tên lính đánh thuê lập tức đứng lên, cầm bọc tiền nặng trịch, khiến cho mọi người đều đổ mắt về nhìn, rồi miễn cưỡng nhét trở lại tay của lão già kia, sau đó xoa đầu ha ha cười nói: “Đương nhiên là vui đùa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.