Ta dẫn ngươi đi (12)
Editor: Mặc Tử Liên
Beta: Mặc Quân Dạ Hoàng Bắc Nguyệt phất phất tay
với người bên cạnh, ý bảo bọn họ rời đi: “Đây là trận chiến giữa ta và
nàng, người khác đừng nhúng tay vào!”
“Vương?” Cát Khắc nóng nảy nói:
“Trên người ngươi còn có thương tích, bây giờ mà chiến đấu với nàng thì
rất không công bằng, cứ chờ dưỡng thưỡng tốt trước đã…” Mấy người bọn họ cũng không biết Đông Lăng, đương nhiên chỉ một mực ủng hộ vương của mình. Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay ngăn cản: “Không cần nhiều lời!” Vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Thiên Đại Đông Nhi. Một cái bóng đen thoáng qua, con đường phía trước lập tức bị cản trở, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, có
chút hoảng hốt nói: “Mặc Liên các hạ?” “Mặc.” Mặc Liên sửa lời nàng, hắn không thích cách gọi xa lạ như vậy. Trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra
nụ cười nhợt nhạt: “Đây là chuyện tình giữa ta và Thiên Đại các hạ, ta
không muốn bất kì kẻ nào nhúng tay vào!” Mặc Liên lắc đầu, thần sắc có chút ngưng trọng: “Nguy hiểm.” Hoàng Bắc Nguyệt có chút khó
hiểu. Thời gian nàng ở chung với Mặc Liên cũng không lâu, tuy biết cách
nói chuyện của hắn không giống với người bình thường, nhưng ít nhất bản
thân nàng vẫn hiểu được hai ba câu, nhưng giờ phút này, nàng hoàn toàn
không hiểu cái nguy hiểm mà hắn nói tới là gì. Là việc nàng trọng thương nhưng vẫn đánh với Thiên Đại Đông Nhi nguy hiểm, hay là nơi này nguy hiểm? Nàng vừa định mở miệng hỏi, Mặc Liên đã nắm lấy tay nàng: “Dẫn ngươi đi.” (Dạ: ngọt, ngọt chết người a~, tiểu Mặc, *giơ tay* ngươi nắm tay ta này TT^TT) Hành động của thiếu niên quỷ dị
này khiến cho mọi người ngẩn ra, rõ ràng vừa rồi còn đằng đằng sát khí,
sao bây giờ lại giống như một con cún nhỏ, thân mật lượn lờ quanh Hoàng
Bắc Nguyệt đây? Á Tát Lôi không hề có thiện cảm
gì đối với người của Quang Diệu Điện, thấy Mặc Liên hành động như vậy,
hắn khó chịu nói: “Này này! Nam nữ thụ thụ bất thân nha, ngươi mau bỏ
tay ra!” Mọi người thiếu chút nữa không
nhịn được mà bật cười, Hoàng Bắc Nguyệt lại càng câm nín. Cái tên A Tát
Lôi này, không biết nói chuyện thì thôi đi, còn bày đặt ăn nói lung
tung, lời này nói ra, nàng có cảm giác như mình là thiếu nữ đường hoàng
bị Mặc Liên đùa giỡn vậy. Mặc Liên đương nhiên không hiểu
cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân”, đã nắm được tay của Hoàng Bắc
Nguyệt, hắn tuyệt đối sẽ không buông ra, nghe xong lời này, tay hắn lại
càng siết chặt! Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày,
nàng cũng không phải là thiếu nữ nhu nhược, nhưng lực tay của Mặc Liên
cũng không khỏi quá mạnh đi, đầu khớp xương của nàng gần như muốn nứt ra rồi. “Mặc Liên, buông tay!” Nàng cũng không muốn bị hắn bóp gãy xương, ngơ ngơ ngác ngác lại có thêm một vết thương mới đâu. “Mặc.” Mặc Liên cúi đầu nhìn
nàng, vẫn hết sức kiên trì cố chấp, hắn sẽ không buông tay, đến chết
cũng không buông tay! Người khác bảo hắn buông tay, nhưng tại sao ngay
cả nàng cũng muốn bảo hắn buông tay? Hắn không nhìn thấy nàng, buông tay, hắn sẽ không thấy nàng được nữa! “Được rồi, Mặc, ngươi buông tay ra có được không? Tay của ta đau.” Thật ra là rất đau! Cánh tay Mặc Liên thoáng cứng
đờ, sau đó chậm rãi buông ra. Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy lập tức rụt tay
về, trong lúc nàng tưởng đã có thể tự do, không ngờ Mặc Liên lại nhanh
chóng chộp lấy ống tay áo của nàng. Nắm ở đây, nàng sẽ không đau nữa! (Dạ: đáng yêu, siêu cấp đáng yêu mà) Hoàng Bắc Nguyệt ngơ ngẩn, sau
đó có chút dở khóc dở cười, người chung quanh cũng bắt đầu dùng ánh mắt
nghi ngờ nhìn nàng, giống như đang muốn hỏi: Này, ngươi đã làm ra chuyện tình không thể tha thứ gì đối với người ta rồi hả, khiến cho một thiếu
niên tốt không muốn rời bỏ ngươi? (Dạ: ta chết cười với cái đám lính đánh thuê xung quanh:))) Hoàng Bắc Nguyệt chớp chớp mắt, nàng… hình như nàng đâu có làm chuyện tình gì không thể tha thứ đâu? Vốn nàng muốn cùng Thiên Đại
Đông Nhi đánh một trận, nào ngờ lại bị Mặc Liên nháo lên phá hỏng, hơn
nữa dường như mọi người đều đã quên chuyện này, ánh mắt đều nhìn về phía Mặc Liên và Hoàng Bắc Nguyệt, không biết hai người này muốn giải quyết
chuyện tình đó như thế nào. Hoàng Bắc Nguyệt giống như một
tên nam tử phụ tình, dưới vô số ánh mắt đang đánh giá mình, vô tội sờ sờ cái mũi, sau đó nói: “Mặc, ngươi vừa mới nói nguy hiểm, đấy là có ý
gì?”