Tu La thành có năm ngục, Huyền Băng
ngục là nơi lớn nhất và thần bí nhất, bên trong đều là huyền băng ngàn
năm, lạnh thấu xương cốt, chỉ cần người có thân thủ yếu một chút vừa
tiến vào là khỏi có cơ hội sống sót!
Gió điên cuồng rít gào, giống như có bầy dã thú gầm rống chạy qua.
Từ trong nạp giới lấy ra đồ chống lạnh
mặc lên, triệu hoán Băng Linh Huyễn Điểu vất vả hành tiến ở giữa cuồng
phong một hồi, liền cảm thấy lực bất tòng tâm.
Cơn gió kia không biết từ đâu thổi tới, giống như từ bốn phương tám hướng đều có, bất luận trốn ở hướng nào cũng vô ích!
Dưới bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể đi
bộ, lần theo một mặt tường huyền băng mà đi, mặc dù khí lạnh thẩm thấu
xương cốt, nhưng sức gió ít nhiều cũng đỡ hơn.
“Ngũ ngục của Tu La thành dùng để chống ngoại địch, huyễn cảnh bên ngoài sẽ đưa kẻ xâm nhập vào trong ngũ ngục, mỗi ngục đều khác nhau, cho dù trốn thoát khỏi Huyền Băng Ngục, vẫn còn có Âm Hỏa Ngục, Tà Phong Ngục đang chờ bọn họ, cho nên người vọng tưởng xông vào Tu La thành, đều là đang tìm chết!”
Trong cuồng phong, âm thanh của Phong Liên Dực đứt quãng vang ở bên tai.
Phải nói chuyện liên tục, bọn họ mới không bị đông cho đến mất đi ý thức.
Nghe thấy lời này, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không khỏi bật cười, nói: “Vậy ngươi lần này đã hại không ít người.
”
Phong Liên Dực khó hiểu, hỏi: “Vì sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt kể sơ qua chuyện Vũ
Văn Địch mở đại hội liên minh lính đánh thuê, mang theo người của liên
minh xông vào Tu La thành, ngoài mặt là tiêu diệt Tu La thành, trên thực tế là để cứu hắn.
Sau khi nghe xong, Phong Liên Dực không khỏi bất đắc dĩ nói: “Địch còn quá trẻ tuổi, quá xung động.
”
“Quan tâm tắc loạn, hắn đối với chàng cũng coi như là một lòng trung thành rồi.
”
“Địch từ nhỏ đã theo ta, cuộc sống làm
con tin nơi đất khách cũng không từ bỏ, đúng là rất trung thành, lần này tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện.
”
Phong Liên Dực mừng rỡ nói.
“Chúng ta bản thân đã khó bảo toàn rồi, chàng tốt hơn là nghĩ cho mình đi.
”
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
Không phải nàng vô tình, mà ở tình
huống hiện tại, bọn họ thân còn lo chưa xong đây, con người nàng trước
giờ không thích cậy mạnh khoe sức, đâu có dở hơi mà phung phí tính mạng
của mình như thế chứ!
Phong Liên Dực cười cười, dắt tay của nàng tăng nhanh bước chân tiến về phía trước.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chẳng lẽ hắn biết đường đi ra?
Hắn là vương của Tu La thành, không thể nào không hiểu rõ ngũ ngục, nếu không, hắn cũng sẽ không mang nàng vào.
Một loại cảm giác an tâm và tín nhiệm tuôn vào trong lòng.
Quả nhiên khi đến phía trước một mảnh
tường băng bị lõm vào, Phong Liên Dực liền dừng lại, vươn tay sờ soạng
mấy nơi trên tường băng.
“Ta từng nhìn thấy cái nơi này trên bản đồ, ở đây có mấy cái cơ quan, nối liền với một gian thạch thất, trong
gian thạch thất đó có cửa, sau khi đi ra sẽ đến Hung Thổ Ngục, ta đoán
bọn họ sẽ đến Hung Thổ Ngục đầu tiên.
”
Tu La thành không phải nơi dễ dàng đi
ra, đặc biệt là ngũ ngục, những lính đánh thuê kia chắc hẳn đều bị vây
khốn ở trong Hung Thổ Ngục.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe thấy có đường sống, cũng bắt đầu sờ soạng lên tường băng giống hắn.
Tường băng này đều là huyền băng, khí
âm hàn phía trên còn muốn mạnh hơn khí trên người Băng Linh Huyễn Điểu
gấp mấy lần, cách bởi lớp găng tay bằng bông dày, vẫn cảm giác lòng bàn
tay bị hàn khí đông đến máu thịt phân ly.
May mà cơ quan trên bức tường này không tính là kín đáo, có cao thủ cơ quan như nàng ở đây, tự nhiên là tìm được rất nhanh.
Tường băng nặng nề bị đẩy ra, âm thanh
trầm muộn vang lên từ trong nơi sâu thẳm an tĩnh, gió bên ngoài gào rít
thổi vào, mang theo một đợt hoa tuyết băng lãnh, va đập khắp nơi trong
thạch thất.
Bọn họ lập tức lách người vào.