Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 576: Huyền xà âm hậu (4)




Xà nữ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi gạt ta.

Phong Liên Dực nhìn nàng, mỉm cười lạnh nhạt: “Nếu ta muốn gạt ngươi, thì sẽ không để cho ngươi nhốt ta ở đây đâu.

“Dực, ngươi là Tu La vương, ngươi làm sao có thể có cảm tình chứ? Ngươi nên quên hết những cái đó đi! Ngươi là tồn tại chí cao vô thượng nhất trên đời này, ngươi làm sao có thể…”
“Đó không phải điều ta muốn!”
Phong Liên Dực lạnh lùng cắt ngang lời nàng, “Đó chỉ là mộng tưởng của riêng ngươi, không phải là của ta.

“Ngươi là tâm huyết của cả đời ta, ta tuyệt đối không cho phép ngươi phản bội ta!”
Xà nữ kia đột nhiên tức giận, chín con rắn dưới thân cùng nhau gào rống xông tới, “Là con tiện nhân này! Hết thảy đều tại con tiện nhân này!”
Phong Liên Dực đem Hoàng Bắc Nguyệt che chở ở phía sau, thấp giọng nói: “Bà ta chính là mẫu thân của ta.

Trong tay Hoàng Bắc Nguyệt vốn cầm sẵn một cái phù ấn, chuẩn bị cho dù đối phó không nổi yêu nữ Cửu Đầu Xà này, nhưng ít nhiều cũng sẽ khiến nàng ta trọng thương! Nhưng vừa nghe Phong Liên Dực nói, đột nhiên lặng đi một chút, đôi mắt trong suốt giương lên nhìn về phía hắn: “Bà ta?”
Thì ra Cửu Đầu Xà Nữ này chính là Huyền Xà Âm Hậu của Tu La thành? Một quái vật đầu người thân rắn? Khóe miệng Phong Liên Dực nở nụ cười có chút cay đắng, không có tiếp xúc với ánh mắt kinh ngạc của nàng, mà là tiến lên một bước, che ở trước mặt nàng, nói: “Mẫu hậu, nếu như ngươi giết nàng ấy, ta cũng sẽ không sống một mình đâu!”
Âm Hậu ngẩn ra, trong ánh mắt thoáng hiện một tia điên cuồng, cuồng loạn hô lên: “Nàng ta có cái gì tốt? Ngươi vì nàng mà biến ta thành thế này, ta nhất định phải giết nàng!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày một chút, yêu nữ này rõ ràng thần trí có vấn đề, coi nàng thành một người khác mất rồi, nhưng nàng không muốn xui xẻo mà đi thay người khác chịu tội như vậy! Vươn tay kéo Phong Liên Dực một cái, nói: “Tránh ra trước đã!”
“Không thể ra khỏi hư huyễn chi cảnh, nàng cứ trốn ở phía sau ta, bà ấy sẽ không thương tổn ta!”
Phong Liên Dực bảo vệ nàng lùi lại mấy bước, mấy câu vừa rồi, hắn cũng tràn ngập nghi hoặc, chỉ là hiện tại không có thời gian nghĩ nhiều.
Thực lực của Âm Hậu quá kinh khủng, hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt cộng lại cũng không phải là đối thủ, hiện tại chỉ hy vọng có thể khiến nàng nguôi giận, nếu không hôm nay hai người bọn họ đều phải chịu thiệt thòi lớn! Đặc biệt là Hoàng Bắc Nguyệt, không biết tại sao, Âm Hậu từ khi vừa nhìn thấy nàng là cứ như thể có thâm thù đại hận vậy! “Trốn ở phía sau chàng?”
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ một tiếng, “Ta vẫn chưa vô dụng đến mức đó đi!”
Nếu đã không thể ra khỏi hư huyễn chi cảnh, cho dù nơi này có lớn, sớm muộn cũng sẽ bị Huyền Xà Âm Hậu bắt được, không bằng bây giờ cứ liều chết một phen, nói không chừng còn có cơ hội sống! Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói, vừa cầm tuyết ảnh chiến đao, quát khẽ một tiếng triệu hoán ra Băng Linh Huyễn Điểu, nhảy lên lưng nó, rồi bay vút lên cao, chiến đao vừa vung lên, vô số miếng băng liền bổ nhào về phía Huyền Xà Âm Hậu.
Bên trên ôn tuyền trì là trần nhà màu tuyết trắng, không cao, hơn nữa có trận pháp của hư huyễn chi cảnh, bay đến độ cao nhất định sẽ trở nên vô dụng! Yểm ở bên trong không vui nói: “Mỗi lần gặp phải đối thủ mạnh như vậy, ngươi không bức chết chính mình thì không cam tâm sao?”
“Bớt nói nhảm đi, lai lịch của lão yêu hậu này là gì? Ta có mấy phần thắng?”
Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Phần thắng?”
Yểm cười nhạo, “Gặp phải Huyền Xà Âm Hậu ngươi còn muốn có phần thắng? Mau nghĩ biện pháp trốn khỏi đây đi!”
“Nếu trốn được thì ta còn ở đây sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói, ngay từ đầu nàng đã có thể cảm giác được uy áp trên người Huyền Xà Âm Hậu mạnh mẽ chưa từng có, tạo thành áp lực vô cùng nặng nề ở trong lòng nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.