Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 55: Đại hội đấu giá (7)




n quốc công phụ tử vẫn chưa có ra giá. Lão hồ ly An quốc công đương nhiên biết nếu như vừa bắt đầu liền tham dự đấu giá sẽ chứng tỏ rằng bản thân đối với đầu Hồng Thù này cực kỳ hứng thú, đến lúc đó nếu có người ra chơi xấu nâng giá thì sẽ bị lỗ lớn! Cho nên hắn vẫn đợi, chờ đến khi người ra giá ít đi, tới lúc đó giá cả chậm rãi dừng lại, hắn liền một đòn kết liễu!
” Hừ! Ta ra giá 2000 vạn kim tệ!”
2000 vạn kim tệ, cũng quá hào phóng đi chứ.
” 2200 vạn kim tệ!” Một thanh âm trong trẻo tràn ngập kiêu ngạo từ phòng bên cạnh phòng khách quý số ba truyền đến.
Nghe được thanh âm này, Hoàng Bắc Nguyệt thần tình khẽ động.
Tiêu Vận ư? Chà chà, cả Tiêu Vận cũng đến tham gia náo nhiệt sao? Nàng nhớ rõ bản thể nguyên khí của Tiêu Vận là Băng, mà thuộc tính này kết hợp với Lôi thuộc tính cũng không sinh ra hiệu quả quá lớn, chỉ có thể tăng lực sát thương lên một chút mà thôi.
Tốn tiền chỉ để mua một đầu Lôi thuộc tính Linh thú không có bao nhiêu chỗ tốt với nàng, Tuyết di nương đúng là sủng nàng lên tận trời rồi. Cũng phải thôi, mẹ con các nàng đang quản lý việc thu thuế của Thanh Hà quận mà, hừ, cầm tiền của nàng tiêu xài thoải mái quá đi chứ.
” 2500 vạn kim tệ!” Thanh âm của Tiêu Vận vừa dứt thì giọng của Anh Dạ công chúa lập tức vang lên. Nàng cũng đã thấy được đám người Tiêu Vận bên trong phòng khách quý.
Anh Dạ công chúa cười rộ lên: ” Nguyên lai là thứ nữ của Trưởng công chúa phủ Tiêu Vận. Ngươi cũng thích con Linh thú này sao? Vậy liền hảo hảo cùng bản công chúa đấu giá đi.”
Hai chữ “thứ nữ” đã đâm vào lòng tự ái của Tiêu Vận, sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, xem ra đã tức giận đến cực độ rồi. Tuy nhiên đối phương là công chúa, nàng không thể làm gì khác trừ việc cười gượng hai tiếng.
” Kính xin Công chúa điện hạ thủ hạ lưu tình.”
” Ta không muốn hạ thủ lưu tình a, nếu như bại bởi một tên thứ nữ như ngươi thì ngày mai đi học ta sẽ bị chê cười chết mất.”
Hoàng Bắc Nguyệt nghe được trong lòng vô cùng thoải mái. Nguyên lai Anh Dạ công chúa này trời sinh điêu ngoa như vậy, thích mắng chửi người, hơn nữa lời nói ẩn giấu sự châm chọc, mỗi một câu đều chọc thẳng vào nỗi đau của Tiêu Vận, thực sự là rất có ý tứ a!
Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt bây giờ của Tiêu Vận chắc chắn sẽ có biểu tình rất đặc sắc đây.
Tiêu Vận gượng cười, đúng lúc này, thanh âm của Cầm di nương cũng vang lên: ” Ta nói này Nhị tiểu thư, ngươi làm sao có thể tranh giành nổi với Công chúa điện hạ đây? Một tên thứ nữ như ngươi nếu dám làm cho Công chúa điện hạ mất mặt thì cẩn thận nàng đi cáo trạng với Hoàng Thượng. Đến lúc đó nếu Hoàng Thượng không cao hứng, phụ thân ngươi ở trong triều liền sẽ gặp tai ương nha.”
” Làm sao có thể như vậy được, đây chỉ là tiểu hài tử đùa giỡn với nhau mà thôi, làm sao khiến cho Hoàng Thượng không vui cơ chứ?” Tuyết di nương dè dặt nói.
” A, đùa giỡn sao? Anh Dạ công chúa là hòn ngọc quý trên tay Hoàng Thượng đó, chẳng lẽ Tuyết tỷ tỷ ngươi không biết ư?” Cầm di nương cay nghiệt nói: ” Có phải hay không a, lão gia?”
Tiêu Viễn Trình thanh âm nghiêm túc nói: ” Vận nhi, ngươi là thuộc tính Băng, muốn Linh thú Lôi thuộc tính làm cái gì!”
Hắn cũng có chút tiếc nuối, Tiêu Vận thiên phú tốt như vậy nếu thu phục được đầu Hồng Thù kia nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn, nhưng nếu phải cùng Anh Dạ công chúa tranh giành thì tốt nhất vẫn nên bỏ qua thì hơn.
” Cha!” Tiêu Vận làm nũng: ” Ngươi đáp ứng sẽ mua đầu Hồng Thù kia cho ta mà!”
” Vận nhi, đừng nghịch ngợm nữa, một đầu Hồng Thù mà thôi, phụ thân ngươi rất thương ngươi, chắc chắn sẽ tìm thứ khác cho ngươi.” Tuyết di nương vội nói đỡ.
Mấy câu nói lúc nãy của Cầm di nương quả thật đều đâm vào chỗ đau của Tiêu Viễn Trinh. Từ khi Trưởng công chúa qua đời, thái độ của Hoàng Thượng đối với Tiêu Viễn Trình càng ngày càng lãnh đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.