Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 548: Đại tái đối chiến (6)




Lạc Lạc không biết từ khi nào chạy tới, đỡ Hoàng Bắc Nguyệt dậy từ trên mặt đất, nhìn một chút vết thương của nàng, nhướn mày, nói: “Tại sao không phản kháng? Người kia vốn không phải là đối thủ của ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, trầm mặc một hồi, Lạc Lạc còn nói: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đánh lén! Quá kiêu ngạo!”
“Lạc Lạc…”
Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, thanh âm không có ngụy trang, là thanh âm của thiếu nữ có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở phía sau nghe, có chút suy yếu cùng bất đắc dĩ.
Đột nhiên thân thể của Lạc Lạc run lên, tay đang đỡ nàng cũng run rẩy, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thay đổi.
“Đỡ ta rời đi nơi này, đừng hỏi gì hết.

Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Lạc Lạc quả thật cũng không hỏi gì, gật đầu, dìu nàng từ trên lôi đài đi xuống, thuận tiện trong miệng còn nói: “Nguyệt Dạ các hạ có chút không thoải mái, trận chiến này không tính toán gì hết.

Thiên Đại Đông Nhi cao giọng nói: “Tại sao không ra tay?!”
Coi như là thắng, nhưng người đeo mặt nạ quỷ này căn bản không ra tay, nàng thắng cũng không quang minh! Căn bản không có ý nghĩa! Nàng không cần thắng lợi như vậy, một chút thành tựu cũng không có, ngược lại cảm giác vô cùng tức giận! Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, bên khóe miệng dưới mặt nạ chảy ra máu, căn bản là không muốn mở miệng nói chuyện.
Lạc Lạc ngẩng đầu lên nói: “Đã nói Nguyệt Dạ các hạ thân thể không thoải mái, cho nên không ra tay, nếu là tỷ thí chính thức, ngươi có thể thắng được hay sao?”
“Lạc Lạc thiếu gia, ngươi có ý gì?”
Tại nơi giám khảo ngồi, Thiên Đại Mê Ly đứng lên, lạnh lùng hỏi, khẩu khí hết sức bất mãn.
“Người sáng suốt đều nhìn ra được, không nên nhiều lời.

Khẩu khí của Lạc Lạc cũng không yếu thế, “Thiên Đại quốc sư, thi đấu vẫn còn tiếp tục, không nên vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến thi đấu!”
Thiên Đại Mê Ly còn muốn mở miệng nhưng Vũ Văn Chiến nói: “Thiên Đại quốc sư, hay là lấy đại cục làm trọng đi!”
Thiên Đại Mê Ly không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói, Lạc Lạc liền đỡ Hoàng Bắc Nguyệt đi xuống, Cát Khắc và đám người nghênh đón, Hoàng Bắc Nguyệt khoác tay nói: “Ta không sao, các ngươi tiếp tục thi đấu, ta đi nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đã thấy nàng bị thương, nghĩa khí nam tử hán của Cát Khắc cũng bị kích thích ra, gật đầu, nói: “Xin vương yên tâm, những trận đấu kế tiếp, chúng ta sẽ không thu dù chỉ một trận!”
“Ta tin tưởng các ngươi.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu mỉm cười, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, vô cùng khó chịu, hơi có chút cảm giác hít thở không thông, không nhiều lời ữa, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Đoạn đường đi qua, hai người đều trầm mặc, Lạc Lạc không mở miệng hỏi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không mở miệng nhiều lời, tới doanh trướng của lính đánh thuê, Lạc Lạc dìu nàng ở ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống tự mình giúp nàng tháo giày, trong lúc đó vẫn trầm mặc, hoàn toàn không giống tính cách trước đây của hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt duỗi tay ngăn cản động tác của hắn, không cần hắn giúp nàng tháo giày, tình cảnh này giống như nàng rất yếu vậy.
“Lạc Lạc….

Không khí trầm mặc làm cho người ta rất khó thích ứng, Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước.
“Ta đi chuẩn bị chút nước cho ngươi.

Lạc Lạc nghe thấy nàng nói chuyện, xoay người đi ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một tiếng, cầm lấy mặt nạ tháo xuống, chậm rãi mở miệng nói: “Ta không muốn gạt ngươi, chỉ là lần này ta trở về, sẽ mang theo rất nhiều phiền toái, ngươi còn nhỏ nên ta không muốn liên lụy ngươi ”
“Ngươi so với ta càng nhỏ đi.

Lạc Lạc đưa lưng về phía nàng, giống như vô luận như thế nào, cũng không muốn nhìn mặt nàng.
Bộ dáng quen thuộc mà hắn tưởng niệm bấy lâu nay, hắn không thể xác định được nó là thật hay giả nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.