Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 542: Giả mạo Tề vương (10)




Hồng Liên sửng sốt một chút, không biết ý nàng là gì, chỉ thấy rất tức giận: “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”
“Nàng ta không có nói bậy.

Mạnh Kỳ Thiên từ phía sau chậm rãi đi lên, nói: “Bố Cát Nhĩ Lạc Lạc là một trong những giám khảo của thi đấu lần này, có quyền hủy bỏ quyền tham gia của một số người.

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười.
Lạc Lạc thoáng cái đã phản ứng, lập tức lớn tiếng nói: “Không sai! Hôm nay Tề vương cũng mới nói, không cho phép thi đấu riêng, nếu không sẽ hủy bỏ quyền tham gia thi đấu!”
Hồng Liên trợn lớn mắt, quay đầu liếc Mạnh Kỳ Thiên, Mạnh Kỳ Thiên gật đầu, Hồng Liên hừ một tiếng: “Coi như tiểu tử ngươi may mắn! Chờ thi đấu lôi đài xong, ta sẽ xử lý ngươi sau!”
Vừa nói vừa liếc nhìn người mặt quỷ quái dị kia, lạnh lùng nói: “Cả ngươi nữa!”
“Xin chào đón bất cứ lúc nào.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không yếu thế, cách bởi mặt nạ, nhưng loại khí tức thanh ngạo kia vẫn phát tán ra rất rõ ràng.
Hồng Liên siết roi, trong lòng thầm nói: Kỳ quái, người này rõ ràng là nguyên khí hỏa thuộc tính, vì sao lại khiến người cảm thấy một cỗ khí tức âm hàn đây? Theo lý thuyết, một triệu hoán sư bẩm sinh chỉ có thể chứa nguyên khí của một loại thuộc tính, có thể chứa hai loại thuộc tính, đều là thiên tài tuyệt thế! Nhiều năm qua như vậy, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, thiên tài đồng thời chứa hai loại thuộc tính nguyên khí chỉ có một mình Mặc Liên đi! Chẳng lẽ, người mặt quỷ này cũng là thiên tài có song trọng thuộc tính? Hừ! Nàng ghét nhất loại thiên tài này! “Hồng Liên tôn thượng, hay là đi thôi, chuyện riêng thì chờ thi đấu kết thúc rồi giải quyết sau đi.

Mạnh Kỳ Thiên tiến lên nói.
Hồng Liên hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng trừng vào Hoàng Bắc Nguyệt: “Không sai, không thể vì việc nhỏ mà lỡ mất việc lớn, so với Tu La thành, nàng ta tính là gì?”
Nói xong, liền quay đầu đi, trên mặt lộ ra nụ cười duyên: “Mặc Liên, chúng ta đi thôi.

Mặc Liên chậm rãi đi lên, lúc đi ngang qua Hoàng Bắc Nguyệt, thoáng dừng lại một chút, hình như có chút nghi hoặc mà quay đầu.
Màn chắn hỏa diễm ngăn cản hắn, ngoại trừ cảm giác bỏng rát kia, khí tức gì cũng không cảm giác được.
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thoáng động, thầm nghĩ Mặc Liên này không có nhạy bén đến thế chứ, người ta vẫn thường nói người mắt nhìn không thấy, nhưng giác quan khác đều sẽ nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
Mặc Liên này, chẳng lẽ đã cảm giác được cái gì không đúng rồi? Lạc Lạc nói: “Mặc Liên các hạ, ngươi cũng muốn khiêu chiến hay sao?”
Hồng Liên đi tới, cười lạnh: “Đối phó nàng ta, mình ta là được, cần gì Mặc Liên ra tay? Mặc Liên, đi thôi, lần sau ta sẽ làm gỏi nàng ta!”
Mặc Liên bị kéo đi, chậm rãi mà đi, trong lòng lại có loại cảm giác kỳ quái.
Nàng cứ như thế đứng ở trước mặt hắn, mà hắn lại không biết gì cả.
Đi được mấy bước, Mặc Liên mới nói: “Lai lịch?”
“Gã người mặt quỷ kia không biết có lai lịch gì, chẳng qua không có nghe nói đoàn lính đánh thuê lớn hay đại gia tộc nào có người kỳ quái như vậy, ta thấy có lẽ là người trong đoàn lính đánh thuê nhỏ.

Hồng Liên vô cùng kiên nhẫn mà giải thích: “Mặc Liên, có cái gì không đúng sao?”
“Cao thủ.

Mặc Liên chỉ là hờ hững nói hai từ, rồi liền mím môi, trông có vẻ rất không vui, bộ dạng rất mất mát.
Hồng Liên nhìn hắn, quay đầu liếc nhau với Mạnh Kỳ Thiên, có chút không hiểu, hắn làm sao đột nhiên không vui rồi? Trước kia, bởi vì mắt nhìn không thấy, sắc mặt lại tái nhợt như thế, có chế nhạo chê cười gì mà chưa từng chịu qua, nếu như Mặc Liên biết buồn, hắn sẽ không hết lần này đến lần khác đều cố chấp tự mình chạy ra ngoài.
Mạnh Kỳ Thiên nhún vai, biểu thị hắn cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.