Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 531: Gặp lại cố nhân (9)




Người rút kiếm, chính là một trong mấy cô gái đi phía sau, họ đeo khăn che mặt, lạnh lùng nói:
“Đồ không có mắt, không nhìn thấy thiếu cung chủ của bọn ta sao? Hôm nay tâm tình thiếu cung chủ chúng ta tốt, nên tha cho nhà ngươi một mạng đấy!”
“Đa… Đa tạ thiếu cung chủ, tiểu nhân không dám nữa…”
Toàn thân Tông Nam lạnh run, đúng là mắt mù mới gặp phải một tên tổ tông thế này! Cô gái đi đầu tiên, cũng chính là người được bọn họ cung kính gọi là thiếu cung chủ, nàng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, ở đây đều là những đoàn lính đánh thuê nhỏ xíu không được tích sự gì, căn bản không đáng lọt vào mắt nàng.
Nhưng ở nơi người này vừa đi khỏi, lại có một người rất kỳ quái ngồi đó, mang mặt nạ quỷ trên mặt, lạnh lùng thoát tục, giống như bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến nàng mảy may chú ý.
Cho dù vừa rồi ở đây xảy ra chuyện, nàng hình như cũng không buồn liếc mắt qua một cái.
Người này, sao lại có thể lạnh lùng bình tĩnh đến thế? Lạnh nhạt tới nỗi… Thiếu cung chủ kia vừa quay người, đang muốn đi về bên này, đột nhiên phía trước có người hô lên: “Tề Vương tới!”
Người của mấy đoàn lính đánh thuê nhỏ bên này cũng lập tức vội vàng đứng lên, rối rít nhìn về phía trước.
Thiếu cung chủ kia cũng thu hồi ánh mắt, mang theo người của mình rời khỏi.
“Vương, hình như mấy vị giám khảo của cuộc tỷ thí lần này đều đến rồi.

A Tát Lôi chạy tới thông báo tin tức, mang theo nụ cười gian: “Người được xưng Tề Vương kia trông thật là, ờ… Tuyệt sắc khuynh thành.

“Tiểu tử ngươi, rốt cuộc là đi xem cái gì vậy hả!”
Cát Khắc trừng hắn một cái.
A Tát Lôi cười hì hì, nói: “Không nhìn không được mà, những cô nàng lính đánh thuê kia chen lấn như điên như dại, ta chỉ tò mò nhìn sơ qua vài cái mà thôi.

“Không có tiền đồ!”
Hoàng Bắc Nguyệt hờ hững lắng nghe, không có phản ứng gì quá lớn, thuận miệng hỏi: “Giám khảo có những ai?”
“Theo ta được biết, Bắc Diệu quốc có Tề Vương và Quyền Vương, Nam Dực quốc có Thương Hà viện trưởng, Tây Nhung quốc có quốc sư Thiên Đại Mê Ly, còn có người đồng hành với chúng ta ban nãy, Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, cũng là một trong những giám khảo.

“Lạc Lạc vậy mà cũng là giám khảo?”
Hoàng Bắc Nguyệt bất giác nhếch khóe miệng, tốt xấu gì đồ đệ của nàng cũng không làm mất mặt nàng, chẳng qua Lạc Lạc cũng là đại biểu cho cả gia tộc Bố Cát Nhĩ khổng lồ.
“Còn có một vị giám khảo chưa tới, nghe nói là Đại tướng quân Ngụy Vũ Thần của Đông Ly quốc!”
A Tát Lôi bổ sung, “Còn lại thì không biết.

“Ngụy Vũ Thần?”
Hoàng Bắc Nguyệt nguy hiểm mà nheo mắt, không ngờ lại gặp gỡ tên khốn đó ở ngay đây! A Tát Lôi gật đầu, nói: “Vương, chúng ta không qua đấy xem thử sao?”
“Các ngươi muốn xem thì cứ đi đi, ở đây ngột ngạt quá, ta ra ngoài đi loanh quanh một chút.

“Vâng, Vương, xin ngài cẩn thận!”
Mấy người này đều là lần đầu tiên ra ngoài, nghe thấy có thể hoạt động tự do, bọn họ đều rất cao hứng.
Một mình Hoàng Bắc Nguyệt đi ra bên ngoài doanh địa của lính đánh thuê, nơi đây là một vùng bình nguyên, vào buổi tối, có gió đêm chầm chậm thổi tới và ánh hoàng hôn ở đằng xa cùng cây cối xanh tươi, thật có mấy phần thơ mộng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngả mình trên một tảng đá rất lớn mà nàng tìm được, để cho gió thổi lên mặt mình, vừa định lấy mặt nạ xuống cho thoáng khí, thì cách đó không xa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân đó đi đến phía sau tảng đá lớn liền dừng lại, sau đó một tiếng bước chân nhởn nhơ tự đắc khác cũng từ một bên khác đi tới.
“Tề Vương điện hạ, xin nhất định phải đến chỗ hẹn, công chúa chờ ngài!”
Một thanh âm trong trẻo của thiếu nữ truyền tới.
Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày, Tề Vương? “Nhất định phải tới!”
Thiếu nữ nói xong, vội vàng rời khỏi, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.
Gió đêm từ phương xa thổi tới, mang theo làn hương cỏ xanh thoang thoảng, tiếng bước chân của người kia vẫn chưa rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.