Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 505: Già dạ vương (13)




Tiểu Hổ này bình thường mặc dù lười biếng, nhưng lúc được Hoàng Bắc Nguyệt huấn luyện, nó cũng tuyệt đối nghiêm túc, năng lực phản ứng của nó xét trong cả khu vực Phù Quang rừng rậm có thể sánh với danh vua thần thú!
Móng vuốt mới giơ lên, Tiểu Hổ lập tức quay lại cắn phập vào móng vuốt của Bách Mục Hàn Thiềm, nhân cơ hội đó Tiểu Hổ vung lên cái móng sắc bén nhắm thẳng vào bụng Bách Mục Hàn Thiềm mà cào, móng vuốt mang theo lửa cháy hừng hực, Bách Mục Hàn Thiềm bụng huyết nhục mơ hồ. “Gào——”
nổi giận gầm lên một tiếng, Bách Mục Hàn Thiềm nhanh chóng bắn ra ánh sáng từ trong mắt, Tiểu Hổ cũng né nhanh không kém, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, vẫn bị thứ tia sáng đó sượt qua vai.
(để ‘bạch quang’ nghe có được không!!!!!) Dường như ngay lập tức, trên vai Tiểu Hổ nhỏ xuống máu, động tác cũng hơi chậm lại.
(My: tội tiểu hổ chưa:’() Nói tới giao chiến trực diện, dưới sự huấn luyện của Hoàng Bắc Nguyệt, cho dù Tiểu Hổ còn chưa trưởng thành, cũng sẽ không bại bởi bất cứ thần thú nào, nhưng bây giờ rõ ràng không phải giao chiến trực diện, Tiểu Hổ dù trưởng thành hơn so với trước, nhưng đối thủ của nó lại là Bách Mục Hàn Thiềm có kinh nghiệm tu luyện nhiều năm. Nhìn thấy nó bị thương chảy máu, Chi Chi nhảy ra từ trong không gian linh thú vẫn dứng một bên, nó nằm trên đầu Băng Linh Huyễn Điểu nức nở khe khẽ, đôi mắt rưng rưng nhìn Tiểu Hổ.
( My: @@ 2 đứa này có gian tình với nhau không biết sẽ đẻ ra con z:3) Chi Chi quay đầu, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt với vẻ khẩn cầu giúp đỡ. Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Trận chiến này, để cho nó đánh hết mình đi.”
Trận đấu kéo dài thêm mười phút, Bách Mục Hàn Thiềm mở ra Thiên nhãn, muốn nuốt chửng Tiểu Hổ, hơn nữa tia sáng đáng sợ như vậy, Tiểu Hổ ngoại trừ ra thỉnh thoảng có thể đáp trả nó hai cái, thì chỉ phải cực lực tránh né công kích. Tứ giai thần thú cùng lục giai thần thú chênh lệch rất lớn, có thể đánh Bách Mục Hàn Thiềm chật vật thành như vậy, chưa trưởng thành như Tiểu Hổ đã là rất khá rồi! Hai thần thú đánh nhau, oai phong vô tận, mạnh mẽ uy nghiêm làm cho mấy người ở ngoài xem cũng không chịu nổi, đều lui ra phía sau, chỉ có thể đứng nơi xa ngó vào cuộc chiến. Hổ gầm cóc thét, tiếng gào rít không ngừng vang lên, trong không khí cũng tràn ngập mùi tanh hôi của máu, không khí chấn động, tia sáng trắng cùng lửa đỏ rừng rực xuất hiện ở đâu là tan hoang ở đó, xung quanh ao hoàn toàn bị phá nát! Mắt thấy chiến cuộc đã đến tình cảnh bất phân thắng bại, Hoàng kim Thánh hổ và Bách Mục Hàn Thiềm cũng cực kỳ mệt mỏi, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi cong môi, nhẹ giọng nói: “Xem ra hôm nay đúng là ngày chết của ngươi rồi.”
Nàng chắp tay đứng dậy từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, bắt đầu niệm chú. Bách Mục Hàn Thiềm khôn khéo nhường nào, tu luyện nhiều năm còn thông minh hơn cả loài người! Nó vẫn biết chiến đấu với Hoàng kim Thánh hổ chắc chắn sẽ hao tổn rất nhiều nguyên khí, mặc dù có tia sáng lợi hại, thế nhưng mỗi một lần phóng ra, đều phải dùng tới không ít nguyên khí, hiện giờ nó đã hồng hộc thở không ra hơi, xung quanh lại có gương đặc chế, khiến cho những con mắt trên người nó không mở ra được, duy nhất có thể trông cậy vào, chính là năng lực không gian của Thiên nhãn. Vốn nó còn chưa tu thành công Thiên nhãn, năm năm trước nó có tìm được một nơi lừ Noãn Tuyền cốc, vẫn hy vọng dựa vào ôn tuyền cùng nguyên khí đầy đủ nơi đây có thể giúp mình đột phá Thiên nhãn, ai ngờ nửa đường đột nhiên xuất hiện một con thần thú vô cùng lợi hại! Ngay cả lục giai thần thú như nó cũng phải e ngại sức mạnh cường đại quá mức của tên kia, cho nên vội vàng chạy ra chỗ khác, tới cái ao này tu luyện, năm năm, chỉ cần thêm một ít thời gian nữa là có thể đột phá, nếu đột phá được Thiên nhãn, nó nhất định có thể từ lục giai thần thú phi thăng lên thất giai thần thú, đến lúc đó, trong Phù Quang rừng rậm này có thần thú nào đối đầu được với nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.