Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 495: Già dạ vương (3)




Lập tức vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt không thay đổi, hỏi: “Lão tiên sinh có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thật không dám, lão phu là tộc trưởng Hách Na Lạp trong rừng rậm, các hạ lẻ loi một mình, không bằng làm khách đến bộ lạc chúng ta hai ngày, trong bộ lạc chúng ta gần đây xảy ra một chuyện lớn, khẩn cầu các hạ giúp đỡ.”
Tộc trưởng Hách Na Lạp thành khẩn nói. Quả nhiên là muốn mượn sức mạnh của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, nàng luôn không thích xen vào chuyện của người khác, tìm phiền toái cho mình, tuy lão tộc trưởng này nói với thái độ thành khẩn, nhưng nàng muốn nhanh chóng ra khỏi rừng rậm, không muốn trì hoãn thời gian ở chỗ này lâu thêm nữa. Nàng nghĩ như vậy, mấy người đại hán bên kia liền tỏ vẻ lo lắng, nói: “Tộc trưởng đại nhân, hay là chúng ta nhanh chóng mời vị cao thủ mà ngài nói đi, cần gì quan tâm tiểu cô nương này!”
“Đúng vậy, tộc trưởng đại nhân, Bách Mục Hàn Thiềm cũng không phải dễ đối phó, là lục giai thần thú đó!”
“Tộc nhân của chúng ta đã bị nó sát hại nhiều như vậy, không thể mạo hiểm nữa!”
Tộc trưởng Hách Na Lạp phất phất tay, nói: “Đừng nói nữa, việc này ta tự có quyết định!”
Dứt lời liền nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Mong các hạ không lấy làm phiền lòng, bọn họ chỉ là lo lắng cho tộc nhân.”
Hoàng Bắc Nguyệt vốn không định xen vào chuyện của người khác, nhưng vừa nghe đến “Bách Mục Hàn Thiềm”
, trong lòng đột nhiên nhớ lại chuyện cũ.
Năm đó gặp mẫu thân của Tiểu Hổ – Hoàng Kim Thánh Hổ bị Bách Mục Hàn Thiềm đánh cho trọng thương, sau khi mới sinh Tiểu Hổ thì lập tức qua đời. Năm đó nàng đã hứa với Hoàng Kim Thánh Hổ, sau này gặp Bách Mục Hàn Thiềm, nhất định vì nàng mà báo thù! Chẳng phải đây là một thời cơ sao? “ Lão tộc trưởng, vậy tại sao Bách Mục Hàn Thiềm kia lại chạy đến lãnh địa của các ngươi?”
Hoàng Bắc Nguyệt hỏi. Tộc trưởng Hách Na Lạp nghe Hoàng Bắc Nguyệt hỏi vậy, liền biết là có hy vọng, lập tức nói: “ Các hạ có điều không biết, Bách Mục Hàn Thiềm vốn đã chiếm cứ Noãn Tuyền trong cốc ở Phù Quang rừng rậm, năm năm trước bỗng từ nơi đó di chuyển ra, muốn xâm chiếm lãnh địa của chúng ta, trong năm năm, tộc nhân của chúng ta đã chiến đấu với nó không biết là bao lần, chết thảm vô cùng nhiều, lần này nó đánh lén bộ lạc chúng ta, đã bắt đi mấy hài tử rồi.”
Chiếm cứ Noãn tuyền trong cốc….. Hoàng Bắc Nguyệt nghe đến đó, liền có chút dở khóc dở cười, là tai họa của tộc Hách Na Lạp, hay nguyên nhân là do chính bọn họ. Năm đó Linh Tôn đi đến Noãn Tuyền, quả thật là có một thần thú chiếm cứ ở nơi này, nhưng sợ hãi khí lực của Linh Tôn, liền lặng lẽ lẩn trốn, cũng không dám trở về nữa. Hóa ra đó là Bách Mục Hàn Thiềm! Quả là oan gia ngõ hẹp, trời cao cũng muốn nàng đi báo thù. Tinh thần Hoàng Bắc Nguyệt rung động, tu luyện tới năm năm, còn chưa chân chính đối đầu với cường địch, Bách Mục Hàn Thiềm thật xui xẻo, đúng lúc giúp nàng luyện tập thêm. “Lão tộc trưởng, lúc này đây có lẽ ta có thể giúp các ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói. Tộc trưởng Hách Na Lạp lập tức phấn khởi nói: “Các hạ có thể giúp ta, thật vô cùng cảm kích!”
Bốn ngươi đại hán kia nghe được Hoàng Bắc Nguyệt lại có thể đáp ứng, không khỏi cảm thấy choáng váng, tiểu cô nương này chẳng lẽ không có nghe rõ sao? Đây chính là lục giai thần thú đó! “Hừ! Tiểu cô nương, ngươi đừng có mà khoác loác, chuyện này không có thể đùa giỡn như vậy!”
Một đại hán nói. “Cát Khắc, không được vô lễ!”
Tộc trưởng Hách Na Lạp quát một tiếng. Đại hán được gọi là Cát Khắc kia không phục nói: “Tộc trưởng đại nhân, Cát Khắc ta chỉ tôn kính cường giả, đối với tiểu cô nương lai lịch không rõ ràng, xin thứ lỗi cho ta không thể tâm phục khẩu phục đối với nàng!”
Hoàng Bắc Nguyệt miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn tâm phục khẩu phục?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.