Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 491: Năm năm sau (9)




Hoàng Bắc Nguyệt cũng không yếu thế chút nào, chiến đao vung lên, cắt ngang phía trước, cứ như vậy mà ngăn trở một đao hung mãnh của Linh Tôn.
Miệng nàng cơ hồ lập tức liền phun ra một búng máu, chấn động từ chiến đao khiến ngũ tạng nàng như muốn nổ tung.
Nàng phản ứng thần tốc, trong điện quang hỏa thạch, một cái tay khác bắt ấn quyết, vỗ vào trên Tuyết Ảnh chiến đao.
“Ngư lôi thuật! Lôi thuẫn!”
Nhất thời, lôi quang bạo vang từ trên Tuyết Ảnh chiến đao thấp thoáng hiện ra, chặn chiến đao của Linh Tôn lại.
Hoàng Bắc Nguyệt lùi thật xa về phía sau, lau vết máu ở trên khóe miệng, hô lớn! “Sư phụ!”
Linh Tôn căn bản là không nghe được, đôi mắt đỏ như máu chợt lóe, tựa như biển máu vực sâu, nhìn thấy nàng lui về phía sau, đầu ngón tay liền bắn ra ba cái roi nhỏ màu đỏ về hướng Hoàng Bắc Nguyệt! Lúc trước roi của Linh Tôn chỉ biết đánh vào mặt của nàng, nhưng lúc này đây, là hướng đến thân thể của nàng, rõ ràng là muốn trói buộc nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhấc Tuyết Ảnh chiến đao lên, lôi quang trên lưỡi đao mở ra một đạo lôi võng, lôi điện như sét đánh nổ mạnh, chống lại roi nhỏ màu đỏ của Linh Tôn.
“ Bịch”
một tiếng! Hoàng Bắc Nguyệt một lần nữa buộc phải lui về phía sau, lần này sau lưng là một bức tường, nàng thở dốc thật sâu mấy hơi, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, nhìn Linh Tôn.
“ Chết tiệt! Lão quái vật ngươi uống nhầm thuốc rồi!”
Trong con ngươi đỏ như máu của Linh Tôn hiện lên thân ảnh của nàng, huyết sắc quang mang có chút dao động.
“Tại sao ngươi muốn rời khỏi ta?”
Hắn trầm giọng hỏi, khác với thanh âm hòa bình kia, bình thường hắn nói chuyện rất lãnh đạm, nhưng giờ thật âm độc, giống như Tu La ác quỷ từ Địa ngục.
Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ nói: “Không phải ngươi để cho ta rời đi sao?”
“Không được rời đi! Người nào cũng không được phép có được ngươi, chỉ có mình ta là có thể!”
Linh Tôn khẽ quát một tiếng, nâng chiến đao hắc ám, lại một lần nữa tấn công tới đây.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng hoàn toàn bị chọc giận, không hiểu ra sao tự dưng bị đánh khiến nàng nổi trận lôi đình.
Thu hồi Tuyết Ảnh chiến đao, hai tay nàng nhanh chóng bắt ấn quyết, trong miệng bình tĩnh thì thầm: “Thiên đạo, địa đạo, nhân đạo, súc sinh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Tu La đạo! Lục Đạo Thiên Nguyên phù!”
Miệng niệm quyết xong, quyết ấn trong tay cũng đã hoàn thành, hai tay nàng tạo thành chữ thập, lại chợt tách ra, trong lòng bàn tay nàng hiện ra sáu ngôi sao màu đỏ thẫm, hai tay nàng đẩy về phía trước, sáu ngôi sao đó cứ thế bay đến chân Linh Tôn.
Bước chân hắn dừng lại, sáu ngôi sao quang mang đại thịnh, trong nháy mắt đã bao vây hắn lại.
Linh Tôn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên dùng chiến đao chống đỡ cho thân thể, từ từ quỳ xuống, một ngụm máu đen từ trong miệng hắn phun ra, chiến đao hắc ám trong tay hắn giống như hư ảnh từ từ biến mất.
Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt tái nhợt, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn bộ dáng Linh Tôn tựa hồ đã khôi phục bình thường.
“Sư phụ….

Nàng thử gọi một tiếng.
Mất đi chiến đao chống đỡ, Linh Tôn cứ thế ngã xuống rồi đụng vào bình phong làm bằng trúc.
Hoàng Bắc Nguyệt lảo đảo chạy đến, nâng hắn dậy từ trên mặt đất, nhìn thấy nặt mũi hắn toàn mồ hôi, nhưng hai ánh mắt đã không còn đỏ như máu khiến người khác cảm thấy khủng bố như trước nữa.
Con ngươi đen nhánh đảo một cái, nhìn về phía nàng: “Ngươi bị thương?”
“Một chút thôi.

Vừa nói thì thấy ngực đau xót, thân thể có chút như nhũn ra, trước kia nàng đã bị thương vô số lần, lần này, cùng lắm chỉ là bên trong bị thương nặng hơn một chút mà thôi.
“Ngươi đã tiêu hao năng lượng khi sử dụng Thiên Nguyên phù, đó mới chính là tổn hại lớn, ngươi mới đột phá Tứ Nguyên Thiên mà thôi…”
“Ta không sao, dù sao chỉ là thử xem, phát hiện hiệu quả thật không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.