Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 48: Thiên tài (8)




Trong phòng bốc lên mùi dược thảo bị đốt cháy, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, có chút ngốc trệ nhìn đống mảnh vụn hỗn độn trên mặt đất, mãi đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, rống lên: ” Ta kháo! Đám gian thương vô lương tâm này, thứ hàng kém chất lượng như vậy lại dám nuốt của ta hết 50 kim tệ a a a a!”
Lần đầu chế thuốc, thất bại!
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt tái nhợt, phải biết rằng gốc Tuyết Chi Thảo kia là đắt tiền nhất a. Một bao dược liệu lúc nãy thì Tuyết Chi Thảo là quý nhất, giá trị hơn hai ngàn kim tệ, vậy mà bây giờ đã nổ đến tro cũng không còn!
Đối với kinh tế không dư dả hiện giờ, việc này chẳng khác nào cắt một miếng thịt trên người nàng a!
” Bản thể nguyên khí của ngươi rất mạnh, mua cái lò thuốc rách nát này thì tạc lô (nổ dược lô/đỉnh) là phải rồi. Tìm cái nào phẩm chất cao một chút đi.”
Thanh âm của Yểm bỗng nhiên vang lên trong đầu, trong đó rõ ràng nghe được vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: ” Nói thì dễ lắm, ngươi nghĩ cao cấp dược đỉnh là rau cải trắng ngoài chợ sao?”
” An quốc công phủ có Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh ngược lại phẩm chất cũng không tồi, là trấn phủ chi bảo đó nha.” Yểm bắt đầu giựt dây.
” An quốc công phủ?”
” Ân.”
Hoàng Bắc Nguyệt lông mày hơi nhíu lại, sau đó cười hắc hắc nói: ” Không tồi không tồi, dược đỉnh gì đó An quốc công phủ nhất định rất hợp khẩu vị của ta. “
” Hoàng Bắc Nguyệt, đây là trấn phủ chi bảo cua nhà người ta a.”
” Chính vì nó là trấn phủ chi bảo nên ta mới thích a.”
” Ngươi thích thì làm được gì, dù ngươi có thực lực Cửu Tinh Triệu hoán sư thì An quốc công cũng sẽ không đem Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh đưa cho ngươi. “
Hoàng Bắc Nguyệt cười ha hả: ” Ai muốn hắn đưa cho ta, hắn đưa ta còn cảm thấy chướng mắt nữa là. Ta đây chỉ cần nhìn trúng thứ gì thì bản thân sẽ đi cướp về!”
Yểm đối với nữ nhân này triệt để hết chỗ nói rồi.
Coi trọng thứ gì liền đi cướp thứ đó, tính cách cũng quá bưu hãn đi.
*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***
Giữa trưa ngày thứ hai, Cửu Tinh Triệu hoán sư Hí Thiên một thân hắc bào đã đi tới phòng đấu giá Bố Cát Nhĩ.
Tuy vẫn chưa lấy ra tấm tạp phiến mà Lạc Lạc đưa nhưng đám thủ vệ vừa trông thấy trang phục quỷ dị của nàng liền lập tức cung kính thỉnh nàng vào trong.
” Hí Thiên đại nhân xin ngài chờ một chút, Lạc Lạc thiếu gia sẽ đến ngay.”
Một thị nữ xinh xắn đưa trà cùng điểm tâm đến, khóe mắt len lén đánh giá nàng, mặt cười ửng đỏ.
“Đa tạ.” Hoàng Bắc Nguyệt bưng chung trà, dùng tay áo che lại khẽ nhấp một ngụm.
Thân ảnh nhỏ nhắn lại có một loại khí chất cao quý tao nhã, thị nữ nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
Rất nhanh, Lạc Lạc đã nhận được tin tức chạy đến.
” Xin lỗi, để ngài đợi lâu.” Lạc Lạc áy náy nói, gương mặt anh tuấn hơi ửng đỏ.
” Không sao.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói:
” Người đến tham gia đấu giá có nhiều hay không?”
” Nhiều! Nhiều vô cùng a!”
Vừa nói đến vấn đề này, Lạc Lạc liền vô cùng hưng phấn: ” Chuyên gia giám định của chúng ta đã xác nhận con Hồng Thù kia là Linh thú cấp mười một, tin tức này vừa truyền ra, đám quý tộc trong đế đô gần như đều tới hết a! Hiện tại trong phòng đấu giá cũng không còn chỗ ngồi luôn!”
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm cao hứng, khẽ gật đầu, đứng lên: ” Buổi đấu giá bắt đầu chưa?”
” Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi đến phòng khách quý đi.”
Lạc Lạc dẫn Hoàng Bắc Nguyệt đi ra ngoài. Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, sàn đấu giá vô cùng rộng lớn giờ khắc này lại hoàn toàn chật kín người, mỗi người đều vô cùng hưng phấn trò chuyện với nhau, thoạt nhìn đều có dáng vẻ “dù chết cũng phải mua được”.
Một đầu Linh thú cấp mười một, chỉ cần có nó, thực lực liền có thể nâng cao bảy, tám phần mười. Vận khí tốt nói không chừng sẽ từ Tam Tinh trung cấp Triệu hoán sư nhảy lên Tứ Tinh luôn a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.