Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 346: Thần cấp ấu thú (18)




Linh thú xung quanh đều bị uy áp của Kim Mao hổ quét sạch, trên cơ bản là xung quan tương đối án toàn, Hoàng Bắc Nguyệt tìm một gốc cây đại thụ ngồi xuống, đem ấu thú Hoàng Kim Thánh Hổ đặt ở bên chân, sau đó ở chung quanh liên tục tạo ra ba mươi sáu đạo băng thuẫn, vây quanh nàng.
Như thế này thì trong lúc nàng chế thuốc phải vận dụng nguyên khí sẽ không sợ bị Phù Quang tấn công.
Ba mươi sáu đạo băng thuẫn tuy có chút lãng phí, tuy nhiên vì để cho đảm bảo, không thể keo kiệt, dù sao, dược liệu này cũng rất quý.
Lấy ra Tử Kim lò, bắt đầu đem năm loại dược liệu đặt vào, sau đó trong tay hấp thu nguyên khí, hình thành hỏa diễm, bên trong Tử Kim lò bốc cháy lên.
Trước kia chế thuốc đã rất nhiều lần, cho nên lúc này rất quen thuộc, dựa theo phương pháp ghi lại trong Bách Luyện Kinh, lại càng có công hiệu gấp rưỡi, đại khái hơn nửa canh giờ, đan dược luyện chế lên cũng tốt lắm.
Loại đan dược này, tên là Ngân Xà đan, trong đó trọng yếu nhất cũng là một loại dược liệu đắt đỏ, đó là Ngân Xà, Ngân Xà không là cao giai linh thú, nhưng là một loại rắn hết sức hiếm thấy, sinh trưởng trong cao nguyên tuyết vực, hàng năm sinh hoạt trong cách đồng tuyết bị đóng băng, bởi vậy toàn thân đều là màu ngân bạch, xinh đẹp vô cùng.
Ngân Xà đan, nghe nói trước kia có một ít phụ nữ quý tộc ăn vào, có thể bảo vệ được nét đẹp thanh xuân ít nhất trong ba, năm năm.
Hoàng Bắc Nguyệt luyện chế Ngân Xà đan, cũng giống các phu nhân ấy nhưng khác nhau, nàng dựa theo ghi chép của Bách Luyện Kinh, luyện chế ra Ngân Xà đan cùng các phu nhân khác ăn khác nhau về bản chất.
Ngân Xà đan, có thể thay đổi dung mạo, đương nhiên cũng thay đổi cả khí tức đặc thù trên cơ thể!
Hoàng Bắc Nguyệt đem Ngân Xà đan bỏ vào miệng ấu thú Hoàng Kim Thánh Hổ, tiểu gia hỏa này trực tiếp nuốt xuống, Hoàng Bắc Nguyệt sợ đến một thân mồ hôi lạnh, ấu thú mới vừa sinh ra, sẽ không nghẹn chết đấy chứ!
Tuy nhiên trên thực tế nàng lo lắng đúng là dư thừa, ăn Ngân Xà đan vào nhưng ấu thú Hoàng Kim Thánh Hổ vẫn ngủ say đáng yêu như cũ, chỉ màu vàng kim trên người dần biến mất, lớp lông tơ màu vàng hoa lệ kia cũng chậm rãi lột xác thành hoa văn của hổ bình thường.
Quả nhiên là hữu dụng! Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng vui vẻ, xem như đã có thể quang minh chính đại nuôi nó.
Chuyện thành công, nàng cũng không để cho Phong Liên Dực đợi lâu, vội vàng phá bỏ ba mươi sáu đạo băng thuẫn, ôm Hoàng Kim Thánh Hổ từ trên cây nhảy xuống.
Vừa đi được vài bước, phía sau vang lên một tiếng hô vô lễ: “Là ai ở đây? Mau cút ra đây!”
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ chau mày, trong Phù Quang rừng rậm lại có người! Không có bị uy áp của Kim Mao hổ hù dọa, khẳng định cũng là cao thủ!
Nàng đứng xoay người, người phía sau đã bước đi lên, nghe những tiếng bước chân kia, đảm bảo số người không dưới mười!
“Thì ra là một tiểu nha đầu! Hù chết đại gia ta!”
“Này, một nha đầu bình thường làm sao dám một mình xông vào Phù Quang rừng rậm? Ta thấy hơn phân nửa là một cao thủ ngụy trang! Đinh Kỳ, ngươi cũng đừng khinh địch!”
“Hoàng Thiệu đại ca nói rất đúng, bây giờ nha đầu toàn không phải hạng bình thường! Nhìn xú nữ nhân Hồng Liên kia thì biết, hừ, nhắc đến là bực mình!”
Người tên Đinh Kỳ kia chính là người đã hô quát, lúc này nghe xong hai người đồng bạn nói, cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, không thể khinh địch, tiểu nha đầu này nhất định có gì đó kỳ quái! Này, Tiểu nha đầu, ngươi từ đâu tới đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.