Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 343: Ấu thú Thần cấp (15)




“Hắn là người một nhà.” Hoàng Bắc Nguyệt trấn an một tiếng, ngẩng đầu đối Phong Liên Dực nói: “Ngươi đi xung quanh tuần tra, đừng cho bất cứ kẻ nào tới gần nơi này!”
Phong Liên Dực gật đầu, rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt quay người lại nói: “Ấu thú đã thành hình ở trong bụng ngươi to quá mức bình thường, khiến cho ngươi khó sinh, bây giờ ta sẽ dùng tay lôi nó ra, ngươi nhịn đau một chút.”
Kim Mao Hổ gật gật đầu, há to mồm, cắn vào một cây dây thô to, nhắm mắt lại, giao toàn bộ mọi chuyện cho Hoàng Bắc Nguyệt.
Từ sau khi phát ra lời thề, thần thú không còn hoài nghi gì nữa!
Thấy tình hình này, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám khinh thường, từ trong nạp giới lấy rượu ra. Thứ này mỗi một đệ tử khi đi Phù Quang rừng rậm rèn luyệnđều phải chuẩn bị, mục đích chính là khi gặp phải linh thú mạnh mẽ thì uống rượu để thêm can đảm!
Ý nghĩ này mặc dù có chút tức cười, tuy nhiên cũng là một biện pháp tốt, ít nhất, hiện tại nàng quả thật muốn uống một ngụm rượu để có thêm can đảm.
Ngửa đầu giơ bình uống một hớp lớn, sau đó đem rượu còn lại rửa tay. Lúc nàng được huấn luyện ở thế kỉ 21, từng thấy qua sư phụ đỡ đẻ cho ngựa dùng rượu để trừ độc. Mặc dù thần thú không nhất định phải sợ bệnh gì đó tuy nhiên cẩn thận sẽ giữ được thuyền vạn năm, nàng vẫn là nên học theo.
Một tay chậm rãi đi vào bên trong cơ thể Kim Mao Hổ dò xét, cấu tạo cơ thể của các loài thú đều giống nhau không sai biệt nhiều lắm, hiện tại tử cung của Kim Mao Hổ đã mở ra, vốn là có thể thuận lợi sinh hạ ấu thú nhưng không ngờ rằng cơ thể ấu thú lại lớn như vậy hoàn toàn không giống với những ấu thú bình thường!
Ở trong cơ thể mẹ dò xét chốc lát, cuối cùng cũng tìm ra vị trí của ấu thú, Hoàng Bắc Nguyệt cố gắng đem vị trí bào thai sắp xếp lại, làm cho đầu ấu thú xuống phía dưới, sau đó nắm lấy hai chi trước, làm cho cơ thể nó cuộn lại chậm rãi lôi ra ngoài.
Trong quá trình này, trong cơ thể Kim Mao Hổ chảy rất nhiều máu, nguyên khí trên dây không ngừng bị nó hút vào trong cơ thể nhưng vẫn như trước không có gì giảm bớt khiến Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi đầu đầy mồ hôi.
Chẳng lẽ đây là kiểu băng huyết giống như khi nữ nhân sinh hài tử?
Trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn, khi nàng ở dưới kéo ấu thú ra thì đồng thời Kim Mao Hổ cũng đã dùng sức, mỗi lần nó dùng sức, máu tươi chảy càng nhiều, Hoàng Bắc Nguyệt khẩn trương nói: “Chảy máu, làm sao bây giờ?”
“Dùng sức!” Kim Mao Hổ gầm nhẹ một tiếng, hiển nhiên cực kỳ thống khổ.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, mắt thấy ấu thú từng chút từng chút từ trong cơ thể mẹ đi ra. Đầu tiên hai chi trước màu vàng đi ra ngàng liền vui sướng hô: “Đã ra! Đã nhìn thấy chi trước.”
Kim Mao Hổ vui mừng, giữa hổ mẹ và hổ con có chút ánh sáng kim sắc hiện lên.
Kế tiếp, đầu ấu thú cũng chậm rãi xuất hiện, mọc ra lông tơ nhỏ màu vàng, trên người có ngọn lửa màu vàng vây quanh.
Đầu đã đi ra, còn lại bộ phận thân thể cũng tương đối dễ dàng đi ra. Hoàng Bắc Nguyệt đầu đầy mồ hôi, dùng áo choàng bọc ấu thú nhỏ lại sau đó nói: “Bằng hữu của ta là triệu hoán sư phong thuộc tính, hắn có thể chữa thương, ta đi gọi hắn lại đây.”
“Hoàng Bắc Nguyệt.” Kim Mao Hổ nhìn ấu thú của mình, chậm rãi mở miệng nói: “Không cần, ngày hôm qua ta ở phía tây Phù Quang rừng rậm, cùng một con Bách Mục Hàn Thiềm trưởng thành chiến đấu qua, đã bị trọng thương, bằng hữu của ngươi không cứu được ta.”
Bị trọng thương?
Hoàng Bắc Nguyệt hai mắt trợn to.Trọng thương trong khi sinh, chẳng trách vừa rồi nó lai hư nhược như vậy!
“Vậy làm sao để cứu ngươi? Ấu thú còn nhỏ như vậy, nếu để nó ở trong Phù Quang rừng rậm, chỉ cần linh thú có thực lực mạnh mẽ hơn một chút là có thể giết chết nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.