Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 236: Tiểu phượng hoàng sơ hiện (7)




Hai tay Lâm Tử Thành bấu chặt đến chảy máu, hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn bóng lưng Hoàng Bắc Nguyệt, trong ánh mắt tràn ngập quang mang âm lãnh và cừu hận.
Xú nha đầu nhà ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta, nỗi nhục ngày hôm nay tương lai Lâm Tử Thành ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!
” Bắc Nguyệt quận chúa, chúc mừng ngươi! Sau này không còn ai dám nói ngươi là phế vật nữa rồi!” Lạc Lạc không biết từ đâu chạy tới, lớn tiếng chúc mừng.
Hắn vừa lên tiếng, đám người chung quanh cũng vội vàng hướng nàng chúc mừng, thái độ hết mực tôn kính. Cũng phải, nàng bây giờ là cường giả, hiện tại không thể đối xử qua loa như lúc trước được nữa.
Thương Hà viện cười nói: ” Thời điểm nhập học quận chúa không có tham gia nghi thức sát hạch, chi bằng để vài ngày nữa lão phu an bài một buổi sát hạch khác cho ngươi, chỉ cần vượt qua sát hạch ngươi liền có thể đến Võ đạo viện học tập.”
” Oa! Quận chúa vậy mà cũng là một gã chiến sĩ, hơn nữa còn là cấp bậc Bạch Ngân chiến sĩ nữa a.”
” Nói không chừng sau khi sát hạch xong, đẳng cấp của nàng còn càng cao hơn nữa đó. Lúc nãy đối phó với Lâm Tử Thành hình như nàng cũng xuất thủ toàn lực a!”
” Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài! Một vị Bạch Ngân chiến sĩ mười hai tuổi, không không, còn có thể là Hoàng Kim chiến sĩ nữa! Đây tuyệt đối là cao thủ Võ đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Nam Dực quốc ta!”
” Không hổ là nữ nhi của Trưởng công chúa, thiếu niên thiên tài a!”

Được mọi người khích lệ, dù Hoàng Bắc Nguyệt có tính cách lãnh đạm cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội đứng dậy.
Tiêu Dao vương và Phong Liên Dực đang chắp tay đứng sau đám người, thấy cảnh đó cũng không nhịn được mà mỉm cười. Tiêu Dao vương nhẹ phe phẩy quạt giấy, ánh mắt nheo lại, tựa hồ có chút ưu thương nhàn nhạt lóe qua.
” Nguyệt nhi là thiên tài a…” Hắn nhẹ giọng nói: ” Nếu như Trưởng công chúa biết, chắc nàng sẽ có thể an tâm ra đi.”
” Chuyện cũ đã qua, Vương gia cũng đừng vì người đã mất mà ưu phiền.” Phong Liên Dực ngẩng đầu lên, đôi đạm tử mâu mênh mông không chút gợn sóng: ” Bắc Nguyệt quận chúa thông tuệ như vậy, thành tựu sau này chắc chắn sẽ không thấp hơn Huệ Văn trưởng công chúa đâu.”
” Đúng vậy, sau này bổn vương nhất định sẽ hảo hảo thủ hộ Nguyệt nhi, mãi cho đến khi nàng trưởng thành.”
Năm nay Hoàng Bắc Nguyệt mười hai tuổi, hôm nay lộ ra phong mang nhất định sẽ có rất nhiều người muốn gây bất lợi cho nàng. Thực lực của nàng tuy mạnh, nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là tiểu hài tử, suy nghĩ không chu đáo có thể tự gây họa cho bản thân.
Để thực hiện lời hứa với Huệ Văn Trưởng công chúa, hắn nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ nàng!
Trên Thất tháp, bên cạnh một cái cửa sổ khép hờ, một thân ảnh cao quý nghiêm trang lẳng lặng đứng. Gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc đen, trong đôi đồng tử phi thường lãnh khốc kia lóe lên một tia sáng không dễ nhận thấy.
” Hoàng Bắc Nguyệt…Bắc Nguyệt…” Thanh âm thanh lãnh hòa theo gió bay xa.
Ngươi trở nên càng mạnh thì ta càng muốn có được ngươi!
Người được hắn chọn chắc chắn nhất sẽ không lầm!
Linh Tôn đóng cửa sổ lại, thân ảnh như một làn sương chậm rãi tiêu tán trong bóng tối.
” Được rồi, trận tỷ thí của Bắc Nguyệt quận chúa và Lâm Uyển Nghi đã kết thúc, người thắng là Bắc Nguyệt quận chúa!” Thương Hà viện trưởng trông thấy tình hình đã dần ổn định liền tuyên bố kết quả tỷ thí.
Một vị cao thủ cấp bậc Bạch Ngân chiến sĩ mười hai tuổi thắng, lần này không còn ai cảm thấy ngoài ý muốn nữa!
Hồi tưởng lại, trận tỷ thí giữa Bắc Nguyệt quận chúa và Lâm Uyển Nghi quả thật là phấn khích vạn phần a!
Mỗi chiêu thức, mỗi động tác đều là bút tích của cao thủ, nếu chỉ dựa vào vận khí thì làm sao có khả năng tiêu sái tự nhiên như vậy được chứ.
Vị Bắc Nguyệt quận chúa này quả nhiên là thâm tàng bất lộ (ẩn giấu sâu không lộ ra chút nào)! Lâm Uyển Nghi cùng Lâm Tử Thành vốn không phải đối thủ của nàng a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.