Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 155: Trừng phạt chi hỏa (5)




Biển lửa vô biên, đập vào mắt đều là lửa cháy hừng hực, không gian trong cửa đá rộng đến mức khó tin. Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì máu tươi trong thân thể cũng sẽ theo đó mà sôi trào.
” Đây là Trừng phạt chi hỏa ư?” Hoàng Bắc Nguyệt đã bị tình cảnh trước mắt làm rung động mãnh liệt. Bản thân nàng giống như rơi vào một thế giới khác, liệt hỏa vô tận chính là tồn tại duy nhất trong thế giới này.
” Không.” Chiến Dã khẽ lắc đầu: ” Trừng phạt chi hỏa ở sâu hơn nữa, những thứ này chẳng qua chỉ là tấm bình phong bên ngoài mà thôi.”
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng kinh hãi, lực lượng của những ngọn lửa này phi thường cường đại. Nàng có thể cảm giác được Băng Linh Huyễn Điểu phải rất cố sức mới có thể bay trên biển lửa này.
So với đám liệt diễm cuồn cuộn này, Băng Linh Huyễn Điểu cực lớn lại trở nên nhỏ bé như giun dế, chỉ là một điểm nhỏ trong biển lửa mà thôi.
Phừng phực…
Một ngọn lửa thật lớn đột nhiên sôi trào bên dưới bọn hắn, Băng Linh Huyễn Điểu vội đập cánh bay lên cao, miễn cưỡng né một ít hỏa diễm cự lãng (sóng lửa).
Nhưng vẫn có mấy điểm hỏa tinh (đốm lửa) tóe lên, lưu lại trên thân thể tuyết trắng của Băng Linh Huyễn Điểu một vài vết cháy xém.
” Băng, bay cao hơn một chút đi.” Không gian phía trên phi thường rộng rãi, chỉ là hắc ám vô biên làm người ta có chút lạnh lẽo.
Bất quá như thế vẫn tốt hơn bị hỏa diễm đốt thành chim quay.
Băng Linh Huyễn Điểu nghe lệnh, lập tức bay lên cao hơn.
Đôi con ngươi đen nhánh của Chiến Dã quét vài vòng trên biển lửa. Chung quanh hoàn toàn không có uy áp cường đại gì, như vậy có thể khiến người ta cảm thấy thoáng yên tâm một chút.
Hỏa diễm phía dưới thỉnh thoảng lại tuôn trào, nhưng có kinh nghiệm lần trước nên Băng Linh Huyễn Điểu có thể dễ dàng né tránh.
” Hoàng Bắc Nguyệt, đừng đi về trước nữa.” Thanh âm của Yểm đột nhiên vang lên trong lòng, mang theo hương vị cảnh cáo.
” Ngươi cảm giác được gì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày. Nàng căn bản không muốn lùi bước, trong tự điển của nàng không có hai chữ “sợ hãi”.
” Linh Tôn thì ở phía trước đó.” Yểm trầm giọng nói: ” Hắn hiện tại đang ngủ say cho nên không có phát hiện các ngươi, bất quá khi Thần thú ngủ say rất ghét bị quấy rối, cơn giận của hắn, các ngươi không chịu nổi đâu.”
” Ngủ say? Là sao?”
Yểm hừ một tiếng: ” Có nghĩa là bây giờ hắn đang trong một giai đoạn đột phá nào đó. Các ngươi quấy rầy hắn đột phá, hắn sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? E là dù có chạy đến chân trời góc biển thì hắn cũng sẽ đuổi theo giết chết hai tên Cửu Tinh Triệu hoán sư nho nhỏ các ngươi. “
Cửu Tinh Triệu hoán sư nho nhỏ…
Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi. Trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, Cửu Tinh Triệu hoán sư đã coi như là cường giả chí cao vô thượng, đến nay rất ít khi nghe nói có ai có thể vượt qua Cửu Tinh Triệu hoán sư a.
Nhưng trong miệng của Yểm, Cửu Tinh Triệu hoán sư lại trở thành thứ “nho nhỏ”?
Cái tên này không phải quá tự đại đó chứ?
Bất quá, Linh thú đang đột phá nếu bị quấy rầy quả thực sẽ phi thường tức giận. Đổi lại là nàng, nếu đang đột phá lại bị người ta quấy nhiễu làm cho thất bại, khẳng định nàng cũng sẽ truy sát người đó không chết không thôi!
Cho nên khi nghe Yểm nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt đã quay đầu nói với Chiến Dã: ” Linh Tôn đang ngủ say cách đây không xa, nếu quấy rầy hắn sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Tốt nhất cứ nói trước cho hắn biết, còn có đi hay không là chuyện của hắn, nàng không thể cầm tánh mạng người khác đùa giỡn được.
Chiến Dã khẽ cau mày, đang định mở miệng nói chuyện thì biển lửa bên dưới bỗng nhiên truyền đến một trận chấn động lớn. Tiếp đó, một trận phẫn nộ rít gào cũng từ xa xa truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.