Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 124: Ném đá dấu tay (18)




“Dám gạt ta!” Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ.
Phong Liên Dực đã nhẹ nhàng né tránh qua chủy thủ của nàng, cười nói: “Đưa ngươi một phần lễ gặp mặt mà thôi.”
Vừa nói, hắn đã nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ thư phòng, hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhíu lại.
Dám đùa nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho hắn sống tốt!
“Người đến mau! Có kẻ trộm!” Nàng kêu to lên.
Phong Liên Dực mới ra khỏi thư phòng ngẩn ra, lập tức cười khổ: “Nha đầu kia thật đúng là…”
Hoàng Bắc Nguyệt ở đây hô lên, lập tức kinh động đến thủ vệ trong phủ An Quốc công, một cao thủ canh giữ ở gần đó vội vàng chạy tới, vừa đúng lúc cùng Phong Liên Dực đối mặt.
Ánh mắt hắn trầm xuống, sát khí chợt lóe lên, cao thủ kia tấn công về phía này, chỉ kịp đấu với hắn một chiêu đã bị giết rất nhanh chóng, sau đó thân ảnh hắn chợt lóe, liền biến mất ở trong bóng đêm.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa chạy đến cửa sổ nhìn thấy, trong lòng hơi kinh hãi, nếu như vừa rồi cùng nàng đấu mà hắn dùng thủ đoạn ác liệt như vậy thì nàng cũng không chiếm được thế thượng phong.
Thủ vệ ngoài thư phòng nhanh chóng tụ họp lại đây, trong phủ An Quốc công đèn đuốc đột nhiên được thắp hết lên, tất cả mọi người chạy tới.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra ngọc bội của Tiêu Trọng Kỳ tùy tiện quăng trên mặt đất, rồi nhảy ra cửa sổ giống như quỷ mị rời đi.
“Sao lại thế này?” Phòng bên kia, An Quốc công khoác áo da chồn đen, thần hình càng có vẻ mập mạp, được hộ vệ dìu đỡ vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy cửa thư phòng đã được mở ra, trong lòng giật mình, lập tức hắn bước nhanh vào thư phòng, thị vệ đã thắp đèn, thấy cửa mật thất đã mở to ra, An Quốc công kinh hô một tiếng, vọt ngay vào trong mật thất.
Cơ quan trong thông đạo đều có dấu hiệu bị động qua, nhưng mà cũng không có dấu hiệu có người bị thương.
Trong lòng An Quốc công đại loạn, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, thân thể mập mạp run rẩy, trong phòng bảo tàng nhìn thấy đá bạch ngọc đã bị đưa lên, phía trên rỗng tuếch.
“Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh của ta!!!!!” An Quốc công kêu thảm một tiếng, trước mắt tối sầm, thân thể mập mạp ngã về phía sau.
“Phụ thân!” Tiết Triệt chạy theo phía sau, vội vàng tiến lên đỡ, nhưng mà hình thể An Quốc công thật sự rất lớn, thân thể mập mạp khiến ngay cả Tiết Triệt cũng bị áp đảo.
Phụ tử hai người đều ngã trên đất mặt hướng lên trời, chật vật không chịu nổi, thị vệ vội vàng chạy đến nâng bọn họ dậy.
“Nhanh! Mau đuổi theo kẻ trộm!” Tiết Triệt đã ngã sấp xuống nhưng còn thanh tỉnh, lập tức lớn tiếng hạ lệnh.
“Đã đuổi theo!” Tiền quản gia nói, “Đại thiếu gia, có phải nên kiểm kê những thứ còn lại hay không?”
“Có, nhanh chóng kiểm kê!” Tay Tiết Triệt thủ rẩy, hắn cũng nhìn thấy trên đá bạch ngọc trống không, tổ truyền cho bảo nhà hắn, thứ làm cho thanh danh phủ An Quốc công được tăng lên, danh chấn đại lục ‘Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh’ bị đánh cắp!
Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, trấn phủ chi bảo bị trộm, sau này phủ An Quốc công cũng không thể kiếm được cái bảo khí gì giống như Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh để trấn trụ các gia tộc trên đại lục!
Tiền quản gia lập tức đi kiểm kê bảo vật.
An Quốc công rên rỉ tỉnh lại, môi run rẩy nói: “Triệt nhi, mau đi xem Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh có còn hay không.”
Vẻ mặt Tiết Triệt thống khổ vặn vẹo vẻ, vì xác nhận nên đứng lên, đi tới trước đá bạch ngọc nhìn một lần.
Phía trên đài ngọc cái gì cũng không có, ngọc bàn trong cũng trống rỗng, ngay cả nước nguyên bản vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ cũng bởi vì mất đi bảo khí mà biến thành giống như nước bình thường.
Nguyên khí cấm chế vẫn còn, nguyên khí màu lam nhạt nhẹ nhàng lưu động nhưng mà Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh thì thật sự không còn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.