Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 121: Ném đá dấu tay (15)




An Quốc công gật đầu, đôi mắt giảo hoạt nheo lại nói: “Lần trước phái Tiết Đại đi mà nhiều ngày như vậy còn chưa trở về, chắc lại cầm tiền mơ mơ màng màng tại thanh lâu nào rồi! Đồ vô dụng!”
Tiết Triệt rụt cổ, giọng căm hận nói: “Cái tên không chịu thua kém ai! Chờ ta bắt được hắn nhất định phải hung hăng đánh cho hắn một trận!”
Hắn muốn khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt phải trả giá thật lớn vì đã khiến hắn phải chịu nhục, bởi vậy đã phái người thân thủ không tồi mà hèn mọn tà ác là Tiết Đại đi hành sự, trước tiên làm mất sự trong sạch của nha đầu kia sau đó giết nàng!
Nhưng sao nghĩ được đến nhiều ngày như vậy mà một chút tin tức của Tiết Đại cũng không có!
“Hừ! Lần này phái thêm vài người đi, nha đầu không biết trời cao đất rộng kia cần phải giáo huấn một chút, phái thêm vài người đừng lưu lại chứng cứ gì, chết ở trong phủ trưởng công, chúa đừng để liên lụy gì đến chùng ta!”
“Biết rồi phụ thân, sắc trời không còn sớm, hôm nay người đã rất thương tâm rồi hay là trở về nghỉ tạm đi.” Tiết Triệt khuyên nhủ.
Mặc dù không có biểu hiện rõ nhưng phụ thân thương yêu Mộng nhi như vậy, Mộng nhi vừa chết, phụ thân sao lại có thể không đau buồn?
“Haiz…” An Quốc công thở dài một tiếng, “Mộng nhi đáng thương của ta…”
“Phụ thân, đừng buồn, ta nhất định sẽ thay Mộng nhi báo thù!”
Cửa thư phòng mở ra, Tiết Triệt dìu An Quốc công ra ngoài, hắn xoay người đóng cửa lại, mới rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt từ chỗ tối đi ra, thân ảnh quỷ mị, quần áo màu đen, cả người như hòa giữa vào bóng đêm, nàng loay hoay một chút trên khóa cưa, lắc đầu, cầm một cây sắt nhỏ, khé cạy hai cái liền mở ra.
Lặng lẽ đi tới trước, đóng cửa lại, dựa vào trí nhớ hôm nay nhìn thấy, nàng căn bản không cần đốt đèn là có thể hành tẩu tự nhiên trong bóng tối.
Trong trí nhớ của nàng bất cứ thứ gì dù nhỏ bày biện ở đây đều lưu lại, không cần nhìn bằng hai mắt thì những thứ trong phòng này cũng đều như hiển hiện ở trước mặt.
Nàng đứng ở chỗ An Quốc công đã từng đứng, trong đầu nhanh chóng tính toán độ rộng thân thể mập mạp của hắn, cùng đô cong lúc hắn giơ cánh tay lên, tương ứng di chuyển bước chân và giơ tay của mình lên.
Không đúng, không phải ở trên tường!
Trong đầu nhanh chóng hiện lên một đạo ánh sáng, mũi chân của nàng di chuyển trên sàn nhà một chút đạp hai cái, chính là vị trí này không sai!
Nhưng mà hồi lâu cũng không có phản ứng gì dù chỉ một chút, tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, dưới chân hung hăng dùng sức giẫm trên sàn nhà!
Trên vách tường vang lên thanh âm di động rất nhỏ, khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên, một tên An Quốc công giảo hoạt như hồ ly này thật được, lúc ấy vậy mà ngay cả nàng cũng bị hắn tính kế.
Người bình thường đều tưởng rằng cơ quan ngay tại trên tường, nhất định là nơi nào đó mà hắn ấn vào, cho nên lực chú ý đều đã tập trung ở nửa người trên của hắn.
Không biết cơ quan chân chính lại được đặt dưới chân hắn!
Người bình thường giẫm vào trên nền nhà này đương nhiên không có động tĩnh gì, cho dù một tráng hán phỏng chừng cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng An Quốc công là một tên mập mấy trăm cân, lực đạo hắn giẫm xuống cùng với người thường rất khác nhau.
Quả thật cơ quan này được bố trí thật cao minh, tuy nhiên gặp phải Hoàng Bắc Nguyệt nàng thì cao minh tới đâu cũng có ích lợi gì? Nàng là thiên tài có chỉ số siêu cao, từ nhỏ đã được huấn luyện khản năng quan sát nên hơn người thương gấp trăm lần! Bất cứ động tác rất nhỏ nào cũng không thoát được ánh mắt của nàng!
Từ không gian riêng lấy là một viên linh thạch phát sáng, đây là một loại đá có thể phát ra ánh sáng giống nguyệt quang* trong bóng đêm, giá cả cũng không quá quý, là đạo cụ mà lính đánh thuê rất hay dùng.
*nguyệt quang: ánh sáng của trăng
Một đoạn thông đạo thật dài trong mật thất đầy rẫy cơ quan, đi trên đó sẽ tác động đến cơ quan, tuy nhiên thời điểm mà An Quốc công tiến vào đã đóng hết các cơ quan lại cho nên bọn họ mới có thể bình yên đi tới trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.