Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1058: Hí Thiên các hạ 2




Có thể trở thành người thừa kế gia tộc Bố Cát Nhĩ, uy nghiêm há có thể nói giỡn.
Nụ cười trên mặt Lôi Lỵ Tơ cứng ngắc.
Lạc Lạc thiếu gia cũng tự mình đến, có thể thấy thân phận của người đeo mặt nạ thần bí sẽ không tầm thường......
Trước cho dù hoàng tộc tới, cũng chưa chắc khiến Lạc Lạc thiếu gia tự mình ra mặt, lúc này lại...
Biết mình có thể đắc tội đại nhân vật, Lôi Lỵ Tơ tâm tư lả lướt, đương nhiên người nọ chưa phát giận trước thì nhanh chóng rời đi, tránh rước họa vào người.
Nghe tiếng cửa bị đóng lại, Lạc Lạc mới thu hồi vẻ mặt uy nghiêm, kích động ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ, trên nét mặt mang chút hi vọng.
Nhưng thấy người nọ vóc người anh tuấn, cùng với nửa mặt nạ có thể thấy được mũi thở cùng khóe môi, nét mặt chờ mong của hắn tựa như ánh nến cháy hết, dần dần ảm đạm.
"Hóa ra không phải......" Hắn cúi đầu, thất vọng thì thào nói.
Vừa nghe thủ hạ đến bẩm báo, nói trong phòng đấu giá có một vị mang mặt nạ thần bí, ra tay hết sức hoang phí, mua một khối thất khiếu lả lướt băng phách.
Tác phong cùng cử chỉ như vậy, hình dung tương tự với sư phụ năm đó, Lạc Lạc tưởng rằng nàng xuất hiện lần nữa, vội vàng chạy tới...
Đáng tiếc, lúc này lại thất vọng rồi.
Kỳ thật vốn không nên ôm kỳ vọng, nàng giờ phút này an ổn ở phủ Trưởng công chúa, chuẩn bị xuất giá, trở thành thê tử của hắn, làm sao có thể lấy thân phận Hí Thiên xuất hiện chứ?
"Trong phòng đấu giá có người không biết quy củ, để các hạ chê cười." Lạc Lạc rất nhanh xử lý tâm tình, nói xin lỗi với nam tử thần bí này.
Không cần nhiều lời, nhất định là Lôi Lỵ Tơ thất lễ.
Gia tộc Bố Cát Nhĩ luôn luôn nguyện ý kết giao với cường giả, làm bằng hữu với bọn họ tốt hơn là làm kẻ địch.
"Không sao, việc nhỏ mà thôi."
Lạc Lạc cười nói:"Lôi Lỵ Tơ đắc tội các hạ, vì bồi tội, lần này các hạ mua được thất khiếu lả lướt băng phách, gia tộc Bố Cát Nhĩ không lấy một xu, mong các hạ đừng từ chối."
Người nọ khóe miệng khẽ nhếch, mơ hồ mang theo vài phần sủng nịch "Cho dù ta không thu, có người cũng sẽ không đồng ý, nàng luôn luôn không thích nợ người, khiến người ta rất đau đầu."
Lạc Lạc ngẩn ra, còn muốn nói gì thêm nhưng cửa phòng khách quý lại bị đẩy ra lần nữa.
Lúc này xuất hiện ngoài cửa đúng là Vũ Văn Địch vẻ mặt nghiêm túc.
Đại khái không ngờ Lạc Lạc đột nhiên chạy tới, cho nên mở cửa nhìn thấy hắn, Vũ Văn Địch cũng sửng sốt một chút.
Coi như thân phận bại lộ...
"Ngươi......" Lạc Lạc ngây người một chút, lập tức nhìn người đeo mặt nạ cười ha hả, "Ta tưởng là ai ra tay lớn như vậy, hóa ra là Vua của nước Bắc Diệu! Ha ha! Thất lễ thất lễ!"
Phong Liên Dực gỡ mặt nạ, trên mặt lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại, nhất thời khiến người ta thất thần.
"Chỉ tùy tiện xem một chút mà thôi." Hắn thản nhiên nói, cũng không định ở đây lâu, bởi vậy khách khí gật đầu, liền rời khỏi.
Lạc Lạc tiễn hắn ra ngoài, phòng đấu giá nhiều người, sợ gây chú ý, bởi vậy cố ý dẫn hắn ra cửa sau.
"Thất khiếu lả lướt băng phách không có tác dụng nhiều, ngài tiêu nhiều như vậy, sẽ không muốn mang về chơi chứ?" Lạc Lạc đùa giỡn hỏi.
"Quả thật có chút tác dụng khác." Thản nhiên nói, đột nhiên bước chân dừng lại, Phong Liên Dực ngước mắt nhìn phía trước.
Một nữ tử xinh xắn mặc y phục xanh chậm rãi từ góc tường đi tới, vừa vặn cắt đường bọn họ.
"Thiên đại các hạ?" Lạc Lạc cũng ngẩng đầu nhìn nàng, đúng là Thiên đại Đông nhi.
Thiên đại Đông nhi không nhìn Lạc Lạc, lạnh lùng nhìn Phong Liên Dực, nói: "Quả nhiên chỉ có ngươi mới có thể phóng nhiều tiền như vậy mua thất khiếu lả lướt băng phách."
"Hôm nay không rảnh, qua vài ngày nói chuyện với thiên đại các hạ đi." Phong Liên Dực nhíu mi, hắn không có nhiều thời gian nên không muốn lãng phí miệng lưỡi cùng thiên đại Đông nhi.
Ống tay áo vừa động, gió chợt dựng lên.
"Đừng đi!" Thiên đại Đông nhi biến sắc, một bước đi tới, nhưng chỉ ngắn ngủn trong chớp mắt, người vừa rồi còn đứng trước mặt lại biến mất không thấy tăm hơi.
"Phong Liên Dực! Dựng lại linh thể là cấm thuật, chưa ai thành công!" Hô to một tiếng vào hư không, thiên đại Đông nhi oán hận dậm chân.
Lạc Lạc không hiểu nhìn bọn họ, khi nghe lời của nàng thì trong lòng dao động, thốt lên hỏi: "Cái gì là dựng lại linh thể?"
Thiên đại Đông nhi cắn răng, hồi lâu mới liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi nói: "Không có gì."
"Ngươi......"
"Ngươi cùng quận chúa sẽ sớm thành thân, chúc mừng ngươi." Thiên đại Đông nhi bình tĩnh nói, "Đừng nghĩ nhiều, đối đãi nàng cho tốt."
Lạc Lạc kinh ngạc gật đầu, trong lòng lại cảm giác khổ sở, nhìn thiên đại Đông nhi cũng chuẩn bị đi, Vì vậy nói: "Nàng luôn hỏi...... Đông Lăng khi nào thì trở về?"
Thiên đại Đông nhi dừng chân bước, thở dài một tiếng, nói: "Nói cho nàng Đông Lăng sẽ không trở về, bởi vì nàng không còn cần Đông Lăng bảo vệ, trên đời này cũng sẽ không có Đông Lăng!"
Nói xong, nàng cũng nhanh rời đi.
Gió xuân đầu mùa vẫn mang theo hàn khí nhè nhẹ.
Lạc Lạc xuất thần đứng trong chốc lát, cũng chuẩn bị rời đi, đột nhiên một lính đánh thuê của gia tộc Bố Cát Nhĩ vội vã đi tới, vừa thấy hắn liền chạy tới.
"Lạc Lạc thiếu gia, đoàn lính đánh thuê của chúng ta bị cướp trong Rừng rậm Phù Quang!"
"Cái gì?" Lạc Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, hắn lần đầu nghe nói đoàn lính đánh thuê của gia tộc Bố Cát Nhĩ bị người cướp?
Gia tộc Bố Cát Nhĩ trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp thâm căn cố đế, thế lực khổng lồ, mỗi lần phái Đoàn lính đánh thuê đi Rừng rậm Phù Quang đều có cường giả dẫn dắt, hơn nữa thực lực từng lính đánh thuê ít nhất đã ngoài cấp 6, ai không có mắt dám xuống tay với bọn họ chứ?
"Người nọ rất lợi hại! đội trưởng Trác Hạc không phải đối thủ của hắn!"
"Ngươi nói chỉ một người?" Lạc Lạc càng ngạc nhiên hơn, xoay người đi nhanh ra ngoài, trên mặt một mảnh sương lạnh.
Thật to gan!
"Đúng, là một nam nhân rất cao lớn, chúng ta mới ra khỏi Rừng rậm Phù Quang, gặp hắn ở trong Rừng rậm Mê Vụ!"
"Ta đi xem là cao thủ cái dạng gì!" Trong giọng nói thiếu niên mang theo tức giận.
Rừng rậm Mê Vụ.
"Ha ha ha! Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng xứng làm đối thủ của Bổn vương?" Một tiếng cười như chuông đồng trong rừng cây vang lên, trong nháy mắt khiến vô số loài chim kinh hoảng bay lên.
Trong rừng rậm, Đoàn lính đánh thuê hơn hai mươi người ngổn ngang té trên mặt đất rên rỉ, chung quanh dấu vết bị sét đánh, cây cối cũng chặt đứt, trên mặt đất không một ngọn cỏ, ngay cả sương mù chung quanh hàng năm tràn ngập cũng tản mát rất nhiều.
Từng mùi da thịt bị đốt tràn ngập trong không khí.
"Ngươi, rốt cục ngươi là ai!? Dám cướp Đoàn lính đánh thuê của gia tộc Bố Cát Nhĩ, ngươi chán sống phải không?" Một người nằm trên đất, y phục bị thiêu hủy một nửa chật vật nói.
"Cái gì là gia tộc Bố Cát Nhĩ? Bổn vương chưa từng nghe nói! Biết điều giao "Tử huyễn đế long nước miếng" ra đây! Hôm nay Bổn vương không muốn đại khai sát giới!" Một người cao lớn uy vũ từ trên cây nhảy xuống, nhất thời chấn động núi sông.
Uy áp cường đại tản ra, uy hiếp lính đánh thuê ngã xuống đất.
Thực lực cường đại như thế, rốt cục là ai?
Người trung niên kia lơ đãng che nạp giới trong tay, nói: "Cái gì "Tử huyễn đế long nước miếng"? Các hạ có lầm không?!"
"Muốn gạt Bổn vương không dễ đâu! Bổn vương đã ngửi thấy mùi của "Tử huyễn đế long nước miếng" từ xa, đoạn đường đuổi theo tới đây, ngươi không giao ra, Bổn vương trước hết giết ngươi trước!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.