Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1044: Vương tử Khoai Tây 2




"Các ngươi thấy chưa, Chi Chi là người của chúng ta, chẳng liên quan gì tới Tư U Cảnh."
"Các ngươi nhất định đã làm gì với vương tử điện hạ?" Ô Lạp ngẩng đầu lên, chỉ vào bọn họ nói.
Nguyệt Dạ lạnh lùng liếc hắn, không muốn nhiều lời, ngoắc tay để mọi người tiếp tục lên đường, không cần để ý tới hai người lùn này.
Hiện tại bắt bọn họ đã vô dụng, bởi vì bọn họ có lợi thế lớn hơn, không lo tương lai không đi được Tư U Cảnh.
Nhìn thấy bọn họ muốn chạy, Phương Pháp Tây liền nóng nảy thu bóng đen, bước nhanh tới nói: "Các hạ xin dừng bước!"
"không cần bọn ta nói, tin rằng các ngươi cũng biết chúng ta muốn cái gì chứ?" Nguyệt Dạ không quay đầu, khẩu khí lạnh nhạt nói.
Phương Pháp Tây cùng Ô Lạp liếc nhau, trong ánh mắt Ô Lạp đều lo âu cùng xúc động.
Bọn họ lại gặp vương tử điện hạ mất tích nhiều năm ở bên ngoài.
Nếu có thể đem vương tử điện hạ an toàn trở về, Dạ Vương bệ hạ nhất định sẽ trọng thưởng!
Hơn nữa, làm ân nhân cứu mạng của vương tử điện hạ, bọn họ ngày sau tự nhiên thăng chức, không còn làm lính hầu tay sai nữa.
Ô Lạp mặc dù ngu ngốc, nhưng ích lợi lớn như vậy trước mặt, hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội.
Ít nhất cũng sẽ lo lắng một chút.
Phương Pháp Tây cắn răng một cái, nói: "Chúng ta đáp ứng yêu cầu của các hạ! Lúc nào cũng có thể mang các hạ đi Tư U Cảnh, thậm chí gặp bệ hạ, nhưng xin giao vương tử điện hạ cho chúng ta!".
"Ta không thích người nói điều kiện với ta." Nguyệt Dạ khóe miệng giương lên, biết thành công dụ được hai người lùn này.
"Các hạ rốt cục muốn thế nào?" Phương Pháp Tây cả giận nói.
Nguyệt Dạ lúc này mới dừng lại bước chân, quay đầu, cười nhẹ nhìn Phương Pháp Tây: "Dạ Vương các ngươi chỉ có một đứa con sao?"
"Đúng! đây là vương tử điện hạ duy nhất của chúng ta!" Ô Lạp vội vã nói.
"Vậy vương tử bị lạc, Dạ Vương rất lo lắng chứ?"
"Nhiều năm qua, bệ hạ vẫn tâm tâm niệm niệm, đáng tiếc Chức Mộng Thú có ảo cảnh ngụy trang nên chưa bao giờ có cực nhỏ tin tức của điện hạ." Phương Pháp Tây vừa nói, ánh mắt sáng quắc nhìn Chi Chi.
Nguyệt Dạ liếc nhìn Chi Chi một cái, trừ thân thể mượt mà, lớn lên càng đẹp mắt một chút thì nàng không phát hiện Chi Chi khác Chức Mộng Thú ở điểm gì, không biết Phương Pháp Tây cùng Ô Lạp nhận ra nó như thế nào.
Tuy nhiên hiện tại, Nguyệt Dạ không có hứng thú biết cái này, nàng thầm nghĩ lập tức đạt mục đích.
Nàng hỏi lòng vòng nhiều vấn đề như vậy đương nhiên là có mục đích của nàng.
"Ta có ba điều kiện, Dạ Vương nếu có thể đáp ứng, ta sẽ đem quý vương tử bình yên vô sự trở về, nếu không..." Nàng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm trên mặt Chi Chi.
Chi Chi tưởng rằng nàng chơi đùa với nó nên ôm lấy ngón tay nàng, thân mật cọ cọ khuôn mặt.
Nguyệt Dạ nao nao, không tự giác mỉm cười một chút, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng mặt Chi Chi một chút, ánh mắt nhu hòa.
Phương Pháp Tây biết động tác kia là uy hiếp, nếu không thể thỏa mãn ba điều kiện, nàng sẽ gây bất lợi cho vương tử điện hạ.
"Điều kiện của các hạ là gì!" Phương Pháp Tây nghiêm túc nói, chỉ cần điều kiện của nàng không quá ngặt nghèo, bệ hạ vì vương tử sẽ đáp ứng.
Nghe vậy, Nguyệt Dạ mỉm cười, nói: "Thứ nhất, ta muốn Dạ Vương ba giọt máu. Thứ hai, ta muốn hồn phách hai người. Thứ ba, ta muốn một cái ân tình của Dạ Vương."
Ba điều kiện rất nhanh đã nói hết, Nguyệt Dạ mỉm cười nhìn về phía Phương Pháp Tây sắc mặt khó coi.
"Điều kiện rất đơn giản!" Ô Lạp đơn thuần nói.
"Đối với Dạ Vương mà nói thì không gì làm khó được, quả thật chỉ mất công giơ tay nhấc chân."
"Cái ân tình kia của các hạ..." Phương Pháp Tây cau mi, hai cái điều kiện trước còn có thể tiếp nhận, nhưng một cái sau cùng...
"Yên tâm đi, cái ân tình này tuyệt đối trong phạm vi Dạ Vương có thể làm được." Nguyệt Dạ nói, nếu thành ý đàm điều kiện, nàng sẽ không quá phận.
Phương Pháp Tây nhìn Chi Chi một chút, cắn răng suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Điều kiện của các hạ tại hạ không thể lén làm chủ, cần trở về Tư U Cảnh xin chỉ thị của bệ hạ."
"Ngươi đi đi, Chi Chi ở chỗ của ta rất an toàn." Nguyệt Dạ tiêu sái phất tay, "có điều ta chỉ cho ngươi ba ngày, sau ba ngày, chúng ta rời khỏi Rừng rậm Phù Quang sẽ không bàn điều kiện."
"Yên tâm, ba ngày sau tại hạ nhất định trở về!" Phương Pháp Tây tinh thần rung lên, vẫn lo lắng nên kéo Ô Lạp đến một bên, thấp giọng dặn dò hắn vài câu, Ô Lạp ngẩng đầu ưỡn ngực đáp ứng.
"Ngươi đi đi! Ta sẽ bảo vệ Vương tử điện hạ!"
Nhìn bộ dáng này của hắn, Phương Pháp Tây căn bản không yên tâm được, tuy nhiên để Ô Lạp lại có thể đi theo những người này thì sẽ không đến mức lại đánh mất vương tử điện hạ.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Phương Pháp Tây dặn dò xong, cung kính hành lễ với Chi Chi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chi Chi quay đầu, khó hiểu nhìn Nến Đỏ.
Nến Đỏ cười nói: "Chi Chi, không ngờ ngươi lai lịch không nhỏ nha!"
Chi Chi gật đầu, chỉa chỉa Rừng rậm Phù Quang, vẽ một cái vòng lớn, ý là nói: Nơi này đều là địa bàn của nó.
"Đơn thuần thật tốt." Nến Đỏ đặt nó ở trên lưng Tiểu Hổ, chỉ thấy Tiểu Hổ cúi đầu, dường như không quá cao hứng.
Nghe hiểu Chi Chi muốn về Tư U Cảnh, Tiểu Hổ từ nhỏ cùng Chi Chi lớn lên quả thật sẽ không cao hứng.
Nhưng......có người nhà, có thể trở về nhà là tốt nhất, không giống bọn họ, muốn một cái nhà cũng khó khăn như vậy.
Xử lý chuyện của Phương Pháp Tây, bọn họ tiếp tục lên đường, đi tìm Cây bất tử.
Về thân thế Chi Chi, mặc dù không ai hỏi, nhưng Ô Lạp lải nhải nói một tràng.
Hóa ra Chi Chi sinh ra trong lúc Tư U Cảnh loạn lạc, Dạ Vương vì bảo vệ đứa bé mới sinh mà phong ấn hồn phách nó trong thân thể một con Chức Mộng Thú còn nhỏ, sau đó giao cho người tín nhiệm mang vương tử trốn ra.
Song trên đường hung hiểm, người được giao trọng trách bảo vệ vương tử gặp bất trắc, trong Rừng rậm Phù Quang gặp phải cường địch mà chết, may mà trước khi chết đã giấu vương tử đi mới may mắn thoát nạn.
Nhiều năm sau khi dẹp loạn, Dạ Vương muốn dựa vào khí tức hồn phách triệu hồi vương tử, nhưng lại phát hiện Chức Mộng Thú ảo thuật rất cường đại, đã che dấu nguyên bổn khí tức linh hồn vương tử.
Hơn nữa Chức Mộng Thú trời sinh thì có ảo thuật làm lá chắn để bảo vệ chính mình, bởi vậy Dạ Vương muốn tìm vương tử như mò kim đáy bể.
"Vậy, Chi Chi chính là một con Chức Mộng Thú, ngươi cùng Phương Pháp Tây sao lại nhận ra được?"
Dọc theo đường đi, A Lệ Nhã ôn nhu thiện lương khác những người khác, Ô Lạp cũng thích thân cận cùng A Lệ Nhã, bởi vậy nàng hỏi cái gì cũng nói.
"lúc Chức Mộng Thú đang ngủ thì ảo thuật sẽ yếu nhất! Chỉ cần tới gần vương tộc, ta có thể cảm nhận được sức mạnh khế ước trên linh hồn hắn, có thể ràng buộc bất kỳ ai trong chúng ta!"
"Thì ra là thế." A Lệ Nhã gật đầu, thật đúng là cơ duyên xảo hợp, vừa vặn khi đó Chi Chi ngủ, nếu nó tỉnh chỉ sợ không thể phát hiện ra thân phận nó.
Ô Lạp dọc theo đường đi nói rất nhiều, nhưng không thể tới gần Chi Chi, chỉ có thể thật xa nhìn hắn ở cùng một lão hổ. Lão hổ kia lạnh nhạt với vương tử điện hạ bọn họ.
"Kia là ai?" Nhìn thấy Chi Chi cầm thực vật chạy tới lấy lòng Tiểu Hổ nhưng bị đẩy ra, Ô Lạp liền nắm nắm tay, tức giận hỏi.
A Lệ Nhã ngẩng đầu, sớm đã quen với tràng cảnh kia, bởi vậy chỉ tùy ý nói: "Chi Chi là bạn tốt của Tiểu Hổ."
"Một con thần thú cấp 4 sao đủ tư cách làm bằng hữu của vương tử điện hạ?" Ô Lạp rầm rì.
A Lệ Nhã nhìn hắn một cái, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Chúng ta đều là người một nhà, ngoại nhân như ngươi có tư cách gì xen miệng vào chuyện nhà của chúng ta?"
Ô Lạp ngẩn ra, không biết nói sai cái gì, thực vật trong tay đã bị A Lệ Nhã đoạt đi.
Hắn nói sai sao? không có a! Vương tử điện hạ tôn quý vô cùng, thần thú này cũng không xứng xách giày, sai ở chỗ nào chứ?
"A Lệ Nhã tỷ tỷ..."
"Câm miệng! Tránh ra!" A Lệ Nhã rất che chở người nhà của mình, nếu ai nói bọn họ không tốt, nàng sẽ không cao hứng!
Bực mình đi tới cạnh Nguyệt Dạ ngồi xuống, bọn họ đang xem Cát Khắc vẽ bản đồ sơ lược về Rừng rậm Phù Quang, phía trênvẽ đại khái địa thế cùng hoàn cảnh trong Rừng rậm Phù Quang.
Nhưng cho dù lão nhân trong tộc Hách Na Lạp cũng không thể đi khắp cả Rừng rậm Phù Quang, huống chi những người trẻ tuổi như bọn họ.
Cho nên đại bộ phận trên bản đồ đều là chỗ trống.
Ngón tay Nguyệt Dạ chỉ ở hướng tây nam, nơi đây có một cái khe sâu, còn có một tòa thác nước thật lớn, trừ ra không có gì hết.
Nàng ngưng mi, một tay chống cằm, ánh mắt lưu chuyển trên bản đồ, trong lòng chậm rãi trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.