Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1010: Linh Ương thất tháp 2




Yểm mị âm thanh cười nói: "Ta gọi trượng nghĩa! tiểu hồ ly đáng yêu như vậy sao ngươi nhẫn tâm xuống tay chứ?"
Vừa nói, Yểm cúi người, ống tay áo yêu hồng như mây trôi hạ xuống, rơi vào trước mắt tiểu hồ ly, hắn cười đầu độc với nàng, sau đó ôm nàng lại.
"Có đau hay không?" Đau lòng sờ sờ lông của nàng, bộ dáng buồn nôn làm người ta phát lạnh.
Nguyệt Dạ liếc mắt bộ dáng đáng ăn đòn của hắn, vốn định nói cám ơn, nhưng thế nào cũng không nói ra được.
Nhìn vẻ mặt nàng băng sương, tuy là mặt hồ ly, nhưng không khó tưởng tượng vẻ mặt nguyên bổn của nàng, Yểm không nhịn được cười rộ lên, dùng ngón tay đâm đâm mặt nàng nói: "Không đùa ngươi, đừng nóng giận được không?"
Nguyệt Dạ dứt khoát quay sang, không còn muốn liếc mắt nhìn hắn một lần nào nữa.
Yểm cũng thờ ơ, sau khi cười xong liền nhìn về phía băng loan điểu, nói: "Băng Linh Huyễn Điểu, ngươi cần gì đẩy mình tới tình trạng này?"
"Ta cả đời chỉ trung với một người!" Băng Linh Huyễn Điểu ngạo khí nói.
Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, đây là Băng Linh Huyễn Điểu trong truyền thuyết, linh thú mạnh nhất, thực lực không dưới thần thú, lợi hại như vậy, vừa rồi mình có thể chạy trối chết dưới tay hắn, thật sự quá may mắn.
"Người mà ngươi đáng tận trung đang chờ ngươi ở phủ Trưởng Công chúa." Yểm nhẹ giọng nói.
"Nàng không phải!" Băng Linh Huyễn Điểu đột nhiên phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, nhưng không có ý ra tay với ma thú này, cái mũi vừa hừ lạnh, xoay người.
"Ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ trở về! mặc kệ qua bao lâu ta đều chờ đợi!"
Nguyệt Dạ nao nao, xuyên thấu qua hai mắt tiểu hồ ly, nhìn Băng Linh Huyễn Điểu xinh đẹp cao ngạo mở cánh ra, chậm rãi biến mất trong rừng rậm.
"chủ nhân của Băng Linh Huyễn Điểu?" Đợi hắn đi, Nguyệt Dạ mới thì thào mở miệng, "Chủ nhân của hắn còn sống không? Đi đâu?"
Nàng phán đoán chủ nhân Băng Linh Huyễn Điểu còn sống, là bởi vì nàng hiểu rõ quan hệ khế ước của triệu hồi thú cùng triệu hồi sư. Triệu hồi sư chết thì triệu hồi thú cũng không thể sống.
"Nàng?" Yểm dừng lại hồi lâu, có vẻ châm chước dụng từ, "Nàng có lẽ còn sống đi."
"Nàng nhất định còn sống!" Nguyệt Dạ như chém đinh chặt sắt nói.
Yểm cúi đầu, thất thần chốc lát, sau đó mới cẩn thận hỏi: "Ngươi, làm sao ngươi biết?"
"Bởi vì Băng Linh Huyễn Điểu còn sống a, bọn họ có ký khế ước, nàng khó có thể chết!" Nguyệt Dạ đương nhiên nói, đây là suy nghĩ mà ai cũng biết.
Cảm giác mất mát thật lớn hiện ra, Yểm nhìn nàng trong chốc lát mới cười rộ lên: "Hóa ra ngươi nghĩ như thế này."
"Ta nghĩ không đúng sao?"
"Đúng, nhưng cũng không đúng." Yểm miễn cưỡng khen, ôm nàng chậm rãi đi qua rừng, Nguyệt Dạ đợi hồi lâu, hắn mới nói: "Nàng không ký khế ước cùng Băng Linh Huyễn Điểu."
Nguyệt Dạ trừng lớn đôi màu lam hồ ly: "Làm sao có thể?"
"Tất cả mọi người không tin, nhưng quả thật như thế, chỉ có ta mới biết được." bên khóe môi ôn nhu xinh đẹp của Yểm chậm rãi lộ ra ý cười khổ sở "Cho nên, người khác cũng nghĩ như ngươi."
"Vậy Băng Linh Huyễn Điểu....."
"Hắn một năm trước vốn rất dịu ngoan, sau đó Băng Linh Huyễn Điểu của Bắc Nguyệt quận chúa đột nhiên nổi điên, không ai ngăn được, Bắc Nguyệt quận chúa cũng không tránh được, căn bản không áp chế được nguyên khí cường đại trên người hắn, cho nên..."
"Hắn bị vây ở đây." Nguyệt Dạ thông minh tiếp lời, trong lòng khó hiểu chua xót, "Hắn thật đáng thương."
Đây là rừng cây sau Học Viện Linh Ương, cũng không rộng lớn, siêu cấp linh thú như Băng Linh Huyễn Điểu tính tình cao ngạo lại quái gở, chắc là không biết lựa chọn chỗ ở từ đám người đông đúc kia.
Trừ phi chung quanh có kết giới hoặc cấm chế khiến nó không thể không ở đây.
Yểm tán thành sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Không sai, hắn bị Thương Hà Viện Trưởng cùng Thái tử Chiến Dã hợp lực phong ấn tại đây. Nếu không với bản tính hung tàn cuồng ngạo của hắn không biết sẽ gây ra chuyện gì".
"Bắc Nguyệt quận chúa vẫn sống, nhưng Băng Linh Huyễn Điểu cũng không đồng ý thần phục, thật sự kỳ lạ!" Nguyệt Dạ thì thào nói.
"Đúng vậy, ngay cả ta hiểu rõ nàng như vậy cũng nghĩ mãi không rõ, nàng đột nhiên không phải nàng." Yểm lắc đầu cười khẽ, hạ mắt xuống, trong con ngươi dài nhỏ yêu nghiệt cười, "Ngươi tựa hồ rất hứng thú với Băng Linh Huyễn Điểu?"
Nguyệt Dạ sắc mặt lạnh xuống nói: "Hắn vừa rồi suýt giết ta."
Yểm cười to, không ai bì được nói: "Người yếu thì chấp nhận thôi!"
Nguyệt Dạ yên lặng không nói lời nào trong phong ấn, Yểm mang nàng xuyên qua rừng cây, trực tiếp đi tới tòa tháp thứ bảy, kỳ quái, chẳng lẽ hắn cũng trùng hợp muốn đi tòa tháp thứ bảy?
chung quanh Tòa tháp thứ bảy có cấm chế cường đại vây quanh, nhưng Yểm không tốn sức chút nào tiến vào, đối với hắn mà nói, trên cái thế giới này không có chỗ nào là không vào được.
Vào trong tháp, ngón tay Yểm nhẹ nhàng bắn ra, một chút ánh sáng màu đỏ quang trôi nổi lên đỉnh đầu, không gian lập tức được chiếu sáng.
"Bị thương không nhẹ." Yểm nhìn một chút trên người tiểu hồ ly, vết cắt to to nhỏ nhỏ đều là bị nhánh cây cắt, rất nhiều chỗ mang theo kịch độc, bởi vậy bề ngoài xuất hiện máu màu đen.
Hắn nhìn hai mắt, liền che môi cười rộ lên.
Nguyệt Dạ tức giận trừng hắn: "Cười đã chưa?"
"Cũng không phải đặc biệt buồn cười." Yểm vẫn ha ha cuồng tiếu, tuy nhiên lấy thuốc chữa thương ôn nhu vẽ loạn trên vết thương của nàng.
ngón tay hắn thon dài, mang theo ý ôn lương, mỗi một lần vuốt ve đều có vẻ mập mờ, Nguyệt Dạ cau mày, hồi lâu mới nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Gặp một người." Yểm không giấu diếm nàng, đột nhiên trong mắt chợt lóe sáng, cười nói: "Ngươi mặc quần áo tử tế đi?"
"Cái gì?" Không đợi Nguyệt Dạ kịp phản ứng, hắn đã búng lên trán nàng, thân thể tiểu hồ ly dần dần hư vô, thân ảnh cô gái từ từ hiển lộ ra, đường nét xinh đẹp, da thịt tuyết trắng, ở dưới ánh đèn ngây ngô nhưng lại có phong tình hấp dẫn.
Trong Phong ấn trừ hắc ngọc ra chẳng có gì hết, nàng đi ra tự nhiên trần như nhộng!
"Đồ vô sỉ!" Nguyệt Dạ lạnh lùng gầm lên, khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp nho nhã, lạnh như muốn giết người!
Yểm mặc dù cười to nhưng cũng không làm càn nhìn thêm, cởi áo khoac đỏ trên người khoác lên người nàng, ghé vào bên tai, nhẹ nhàng nói: "Để ta động tay động chân với một con hồ ly, thay lòng đổi dạ cũng quá biến thái chứ?".
"Cút ngay!" Nguyệt Dạ đẩy hắn ra, chính mình kéo lại ngoại bào đứng lên, vạt áo thật dài kéo trên mặt đất, đối với nàng mà nói chỉ vướng víu, vung tay lên, đầu ngón tay hiện ánh chớp, cắt bỏ toàn bộ vạt áo dư thừa trên mặt đất!
"Hóa ra là thuộc tính lôi!" Yểm cười tán thưởng, một chiêu mặc dù không cao minh, nhưng động tác rất anh tuấn!
Không còn bị ngoài bào rườm rà trói buộc, hắn vẫn toàn thân mặc quần áo đỏ, nhưng thân thể như ngọc, vóc người thon dài, rất có quý khí của công tử văn nhã.
Chỉ tiếc, nụ cười có chút ngứa mắt!
Nguyệt Dạ quay mặt đi, trong lòng cảm thụ một chút, không nói thêm lời xoay xuống thang lầu trong thất tháp.
"Ngươi muốn gặp ai thì đi đi, chúng ta từ biệt từ đây.
Nói xong cũng không quay đầu lại, không muốn tiếp tục nói nhảm cùng hắn.
Thang lầu tối như mực như đi thông Địa ngục, kéo dài khôn cùng, vách tường hai bên thang lầu loang lổ, cách một đoạn có một ngọn đèn phát sáng yếu ớt, trừ ra có thể mơ hồ địa nhìn bậc thang thì không chiếu được cái gì khác.
Nguyệt Dạ thật cẩn thận đi xuống.
Nàng cảm giác loại triệu hồi này ở phía dưới thang lầu, lúc liền lúc đứt, lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn cũng tồn tại.
Sau khi tránh thoát Băng Linh Huyễn Điểu, cho dù biết phía dưới gặp nguy hiểm, nàng cũng muốn đi xem một chút.
Đi một đoạn ngắn, cảm giác tiếng bước chân phía sau càng ngày càng nặng, như sợ nàng không nghe được, Nguyệt Dạ tức giận nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Nàng rốt cuộc mở miệng, Yểm liền nhảy nhót đáp lại:"Chỉ có một con đường này, ngươi đi được chẳng lẽ không cho ta đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.