Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1002: Linh thú cấp 2




Tiểu hồ ly theo bản năng lui về phía sau từng bước, không biết tại sao, người này âm trầm chết trầm, nhưng cũng không giống Lệ Tà cùng nam tử mặc áo đen khí phách sắc bén kia. Nàng có chút sợ hãi khó hiểu.
Trong lòng lạnh lẽo, dường như chỉ cần tới gần hắn sẽ chết.
Trong lòng có cảm giác như thế, bởi vậy nàng không dám tiến lên nữa, len lén trốn ở phía sau bụi cỏ, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn ôm cô gái trong lòng, từng bước đi ra ngoài.
"Mặc Liên các hạ, giao nàng cho ta đi." Nhìn hắn phải đi, nhưng lại ôm chặt Hoàng Bắc Nguyệt không chịu buông tay, Phong Liên Dực không thể không lên tiếng.
Mặc Liên ghì chặt cánh tay, tính chất bảo vệ rất mạnh, không chịu buông tay.
Yểm mặc áo đỏ nghiêng mặt, cười tủm tỉm nhìn Phong Liên Dực: "Có ta ở đây, ngươi không thể chiếm lấy nàng được. Hiện tại đã đến nước này, đem nàng về Nước Nam Dực, đừng hòng cho ai độc chiếm nàng, lúc này mới công bằng."
Phong Liên Dực lạnh lùng liếc hắn, nói: "Nàng chỉ nguyện ý theo ta."
"Chưa chắc." Yểm có chút tự kỷ nháy mắt mấy cái, "Lúc trước nàng không biết ta xinh đẹp như thế, chờ nàng gặp ta tự nhiên sẽ quên ngươi."
Phong Liên Dực không nói gì, người này đột nhiên xuất hiện rốt cuộc là ai?
Yểm cười lớn một tiếng, vỗ vỗ bả vai Mặc Liên, nói: "Tiểu tử thúi, đưa nàng về phủ Trưởng Công chúa của Nước Nam Dực, biết không?".
Mặc Liên lại không phản đối, gật đầu, có lẽ hắn cũng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.
Hiện tại, thầm nghĩ để nàng về nhà tĩnh dưỡng, chờ vết thương trên thân thể chậm rãi khép lại, nàng tự nhiên sẽ tỉnh lại.
Ngay cả Mặc Liên cũng đồng ý, Yểm đắc ý nháy mắt với Phong Liên Dực, cười rời đi.
Lúc đi qua bụi cỏ, nhìn thấy một bóng dáng trắng bóng sột soạt lui về phía sau, Yểm nhìn thoáng qua, đột nhiên cúi người, một phát bắt được cái đuôi lông xù, ánh mắt sáng lên: "Thật là tiểu hồ ly đáng yêu!"
Trong lòng tiểu hồ ly hoảng hốt, cặp mắt màu lam lạnh nhìn hắn một cái, đột nhiên vươn nhanh móng vuốt cào lên ngón tay hắn.
Yểm thật không ngờ có linh thú dám to gan cào hắn, huống hồ nguyên khí con tiểu hồ ly này chỉ cấp 1 mà thôi. Một con linh thú mà thôi, kể cả thần thú ở trước mặt hắn cũng không to gan như vậy!
Yểm lùi tay về, trên ngón tay chảy ra ít máu, hắn đưa ngón tay bỏ vào miệng nhẹ nhàng cười quyến rũ: "Ngươi dám cào ta?".
Tức giận sao?
Tiểu hồ ly lui từng bước về phía sau, nàng chỉ cảm giác bị bắt được cái đuôi rất khó chịu, cho nên mới vung móng, nếu biết là hắn, nàng cũng không dám a.
Yểm là một tên siêu cấp mang thù, mới ra khỏi phong ấn đã bị linh thú cấp 1 cào bị thương. Chuyện này thật mất mặt, bởi vậy hắn đột nhiên cười xấu xa, vươn tay định chộp cổ tiểu hồ ly.
Bắt nạt tiểu gia hỏa đáng thương kia nhất định sẽ rất vui.
Trước khi hắn ra tay đã có một tay động tác nhanh hơn, nhẹ nhàng bắt lại tiểu hồ ly trước hắn, nhét vào ống tay áo, xoay người đi.
Càn rỡ như thế?
Yểm giận dữ nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phong Liên Dực, hồ ly này là ta nhìn thấy trước!"
"Ngươi đừng quên nơi này là Thành Tu La." Phong Liên Dực cũng không xoay người, thản nhiên nói. Ngụ ý không cần nhiều lời, người thông minh tự nhiên sẽ hiểu.
Hắn là Tu La vương, chi phối hết thảy Thành Tu La, tiểu hồ ly này ở Thành Tu La đương nhiên là của hắn, người khác có tư cách gì lấy đi?
Yểm ngậm miệng không mấp máy, hắn đoạt đồ trong nhà người khác, tự nhiên bị đuối lý.
"Hừ! Hồ ly về ngươi, Hoàng Bắc Nguyệt về ta!" Yểm nhìn bóng lưng của hắn, vô lễ tuyên bố, "Cứ như thế đi! Ngươi ôm hồ ly đi! Ta không đoạt với ngươi, sau này ngươi cũng đừng theo ta đoạt!".
Sau khi nói xong, Yểm cảm thấy chính mình nhặt một cái lợi thế lớn, vui tươi hớn hở rời đi.
Chờ ngày sau hắn nhớ tới những lời này hôm nay mới hối hận đấm ngực dậm chân a! Sớm biết thì hẳn là liều chết để tiểu hồ ly về hắn mới đúng.
Phong Liên Dực căn bản không bận tâm đến lời của hắn. Người này không hiểu từ đâu xuất hiện. Trông giống người nhưng không phải người, giống yêu nhưng không phải yêu, giống ma cũng không phải ma. Từ động tác chế trụ Mặc Liên xem ra người này tuyệt đối rất lợi hại. Nhưng trước đây chưa bao giờ nghe nói đến một vị cao thủ quái dị trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp như vậy.
Phong Liên Dực ôm tiểu hồ ly ra khỏi Thành Tu La, ở bìa rừng thả nàng xuống, dùng ngón tay vào lỗ tai đỏ lông xù, thấp giọng nói: "Đi thôi, không nên trở lại chỗ này."
Mặc dù Thành Tu La đã không còn Ma thú Trừng Phạt Minh, nhưng nơi này vẫn vô tình vô nghĩa, lạnh như băng hờ hững.
Phóng sinh tiểu hồ ly, hắn đứng dậy quay trở lại, đi vài bước đột nhiên dừng lại, hơi xoay người, trong ánh mắt màu tím liễm diễm có tia sáng lấp lánh.
Tiểu gia hỏa kia từng bước một lảo đảo đi theo hắn, đi hai bước liền té ngã, hiển nhiên vừa mới sinh ra chưa học được bước đi.
"Ta chưa chắc là người tốt, ngươi đi tìm đồng loại đi." Hắn thấp giọng nói, trong giọng nói có vô hạn cô đơn cùng ưu thương.
Tiểu hồ ly vẫn bám riết theo sát không tha hắn.
Đi tìm đồng loại?
Nàng căn bản không biết mình là ai? Không biết đồng loại ở đâu.
Trong rừng rậm quá nguy hiểm, ngay cả kiếm ăn nàng cũng không học được, nếu một mình hành tẩu rất nhanh sẽ thành bữa ăn trong bụng của linh thú cường đại.
Nàng không muốn chết sớm như vậy, người này tuy nói chưa chắc là người tốt, nhưng ít nhất từng bảo vệ nàng.
Trong rừng cây gió hây hẩy lay động cành lá, thời kỳ đầu xuân, trên cây vừa mới mọc chồi non, hết thảy có vẻ sức sống bừng bừng, tràn ngập hy vọng.
Hắn đi vài bước vẫn dừng lại, xoay người nhìn tiểu gia hỏa cẩn thận đi theo chính mình, thở dài một tiếng: "Ngươi vì sao lại theo ta?"
Vì sao?
Tiểu hồ ly cũng không trả lời được, đại khái là cảm giác an toàn với hắn, tựa như gió xuân thổi qua, ôn nhu ấm áp, không có lực sát thương.
Nàng rất nhỏ yếu, chỉ có thể tìm gió xuân phù hộ, mà không dám một mình xông xáo trong gió bão.
Huống hồ người này, lớn lên thật là đẹp mắt.
Ngước lên hai mắt băng lam xanh biếc, tiểu hồ ly chờ đợi nhìn hắn, tròng mắt ngập nước đáng thương, kẻ khác sinh lòng thương tiếc, căn bản không nỡ cự tuyệt.
Trong lòng dao động, không biết bao lâu không hề động lòng trắc ẩn đột nhiên sinh ra thương tiếc con tiểu hồ ly này. Quên đi, nó nhỏ như vậy, đi ra ngoài cũng sẽ chết sớm, không bằng chờ lớn một chút rồi để nó đi sau.
Hắn bước trở lại, ôm lấy tiểu hồ ly, nhẹ nhàng họp lại trong ống tay áo, thấp giọng nói: "Ta không thích người yếu, cho nên, ngươi phải tự mạnh mẽ lên."
Tiểu hồ ly tỉnh tỉnh mê mê nghe, cố gắng gật đầu trong ống tay áo của hắn, biết rõ hắn không nhìn thấy nên kiên định hạ quyết tâm.
Nàng sẽ không vĩnh viễn yếu như vậy.
"Bệ hạ, bắt lại được phản đồ Ô Sát, hắn không thừa nhận chính mình phản bội, muốn gặp bệ hạ."
Vừa trở về Thành Tu La, một nữ nhân xinh đẹp liền đi tới, nói nàng xinh đẹp bởi vì tiểu hồ ly không nhìn thấy phía dưới y bào màu xanh xám của nàng có đuôi rắn uốn lượn, đợi lúc nhìn thấy, lập tức sợ đến nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa!
Nữ nhân kia là Vị Ương, giờ phút này lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tu La vương, ngượng ngùng cúi đầu.
Nghe nói Hoàng Bắc Nguyệt chết đi, từ nay về sau sẽ không ai có thể kiềm chế trái tim bệ hạ.
"Để hắn đi." Phong Liên Dực thản nhiên nói, hắn chẳng bận tâm chuyện Ô Sát phản bội, "Vị Ương, lúc ta không có ở đây, ngươi cùng Lệ Tà coi chừng toàn bộ Thành Tu La đi."
"Vâng" Vị Ương cúi đầu đáp ứng, suy nghĩ một chút cảm thấy bất thường, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Bệ hạ, ngài muốn đi đâu?"
"Nước Nam Dực." Phong Liên Dực không đợi bà hỏi tiếp, gió rất nhỏ vung qua, hắn đã biến mất.
"Bệ hạ!" Vị Ương oán hận đứng tại chỗ, "Cô ta đã chết! Bệ hạ còn chưa hết hy vọng sao?"
"Vị Ương tôn thượng, ta... bệ hạ bằng lòng gặp ta không?"
Một người nam nhân mặc áo choàng màu đỏ thẫm, cổ áo lông vàng lẫn lộn chạy tới, bộ dáng không thanh tú nhưng rất cường tráng, lấy lòng nhìn Vị Ương.
Vị Ương oán giận nguýt hắn một cái: "thấy cái đầu ngươi ấy, tên phản đồ ngươi tốt nhất đi hồ máu chịu phạt đi".
Ô Sát lập tức xị mặt xuống, còn muốn giải thích: "Vị Ương tôn thượng, ta thật không có phản bội, ta..."
"hừ, tất cả mọi người nhìn thấy, ngươi còn chống chế?". Vị Ương hừ lạnh "kẻ phản bội lại quy thuận nữ nhân kia, thật khiến ta xấu hổ".
Nhìn Vị Ương cũng không quay đầu rời đi, Ô Sát oan ức đỏ mặt lên, người đi tới đi lui đều nhìn hắn, quả thực mang vẻ khinh bỉ.
Lẽ nào hắn thực sự phản bội? thật sự quy thuận nữ nhân tên Hoàng Bắc Nguyệt kia.
*****Bắc Nguyệt Hoàng triều******
Trong phủ Trưởng công chúa rất nhiều năm cũng không náo nhiệt như vậy, nhà cửa cũng sửa chữa mới một lần, trong Lưu Vân Các có hoa sơn trà màu đỏ vừa xinh đẹp vừa vui khánh.
Tiểu hồ ly ngồi xổm trên cửa sổ, một đám hoa sơn trà rậm rạp nở ở sau lưng nàng, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên người nàng, nàng lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, thật sự là cuộc sống thanh thản tự tại.
"Vì sao lâu như vậy còn không tỉnh? Thuật Chiêu hồn, chẳng lẽ không để nàng sống lại sao?" Tiếng nữ tử nghiêm khắc vang lên, có vẻ hơi chỉ trích.
Người nói chuyện tiểu hồ ly cũng từng gặp, gọi Thiên Đại Đông Nhi, là quốc sư Nước Tây Nhung, Cung chủ của Thánh Huyết Cung, tuy nhiên hiện tại không phải.
Không lâu trước đây, Nước Tây Nhung bị Nước Nam Dực thâu tóm, nữ hoàng đầu hàng, Thái tử Chiến Dã đem nữ hoàng cùng quốc sư đưa Thành Lâm Hoài, hoàng đế ban thưởng tòa nhà lớn để bọn họ sinh sống.
Lại nói tiếp, chiến công này là do cô gái đang nằm bên trong lập nên, giờ phút này sống chết không rõ, mới mười bảy tuổi mà thôi, không chỉ bắt Nước Tây Nhung, ngay cả thủ đô của nước Đông Ly cũng diệt, nhưng thủ đoạn có chút lãnh huyết, rất nhiều người vụng trộm đều nói nàng tính cách hung tàn, không có nhân tính, hiện tại không sống không chết như vậy cũng là báo ứng.
Hoàng thượng vẫn giữ tước vị Ninh Vương cho nàng, có điều chưa kịp hưởng phúc đã biến thành như vậy.
Thật sự là người đáng thương, nghe hạ nhân trong phủ bí mật len lén nghị luận thân thể của nàng thế, ngay cả tiểu hồ ly cũng cảm giác thổn thức thương cảm nàng.
Hy vọng cô ấy sớm tỉnh lại, nếu không thiếu niên trên mặt có Hoa Kết Ngạnh sẽ thương tâm chết mất.
Còn có hắn cũng thương tâm chết mất.
Tiểu hồ ly chuyển đôi mắt màu lam lạnh nhìn nam tử mặc y phục trắng từ trong phòng đi tới. Hắn đi tới bên hoa sơn trà, Thiên Đại Đông Nhi cũng đuổi ra theo.
"Nước không thể một ngày không có vua, hay là ngươi về Nước Bắc Diệu đi, cô ấy nếu tỉnh dậy muốn gặp ngươi tự nhiên sẽ đi."
Phong Liên Dực nao nao, đưa tay vung qua một đóa hoa sơn trà, "Ta muốn nhìn nàng tỉnh lại."
"Nếu cả đời nàng không tỉnh, ngươi dự định chờ cả đời như vậy sao?" Thiên Đại Đông Nhi khẽ mím môi, "Nếu nàng tỉnh, sẽ không muốn thấy ngươi như vậy."
Mấy ngày liền tới nay, hắn đã trở nên rất tiều tụy.
Tiểu hồ ly thở dài một tiếng, không muốn nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ nhảy vào cửa sổ, lặng yên không một tiếng động chạy trong phòng, bò lên ngồi trên bàn trang điểm.
Cô gái trên giường không hề có động tĩnh, chỉ có hô hấp yếu ớt, nhìn nàng ngày ngày gầy gò đi, dường như sẽ không tỉnh lại.
Có người nhiều chờ nàng như vậy, tại sao nàng lại bất tỉnh chứ?
Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn.
Chợt nghe tiếng bước chân vào, nàng quay đầu nhìn, đúng là Mặc Liên, thiếu niên âm u khiến nàng phát lạnh. Nàng vội vàng trốn phía sau cái hộp son bột, sợ hãi nhìn hắn.
Kỳ thật trên người không hề có sát khí, nhưng rất sợ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.