Phượng Ly

Chương 7: Gió bấc thổi, vì sao buồn




"Mạc Ly, biểu đệ ngươi lại tới nữa rồi."
"Đừng để hắn vào đây." Đoan Mộc Mạc Ly trầm giọng ra lệnh.
Đoá hoa sen trước mắt y chần chừ một hồi, sau đó khẽ tụ một trường linh lực. Chẳng mấy chốc, cả rừng Minh Linh đều được kết giới của nó bao phủ.
Từ ngày Đoan Mộc Mạc Ly rời đi đã hơn một năm, Phượng Thanh Di cũng không dưới trăm lần tìm tới đây, lần nào cũng bị yêu thú hoặc kết giới chặn lại. Nhưng cậu dường như vẫn không biết bỏ cuộc là gì, cứ cách vài ngày một lần, chỉ cần ở Thiên Sơn không xảy ra đại sự gấp rút, cho dù mưa hay nắng Phượng Thanh Di vẫn sẽ kiên trì vác kiếm tới bìa rừng phá kết giới, chỉ để có thể gặp được Đoan Mộc Mạc Ly.
"Ngươi cũng đâu có trốn được mãi. Biểu đệ ngươi càng ngày càng mạnh lên, chẳng mấy chốc cũng phá được vòng bảo vệ bên ngoài mà xông vào đây." Nếu có thể biểu lộ cảm xúc, hoa sen nó kỳ thật rất muốn bĩu môi một cái.
Đoan Mộc Mạc Ly nghe vậy liền trầm mặc cúi đầu, y hiểu rất rõ biểu đệ mình cố chấp tới mức nào, suy nghĩ một hồi, sau đó quay sang đoá hoa sen bên cạnh cười buồn.
"Ngươi nói xem ta phải làm sao mới có thể khiến thằng bé từ bỏ đây?"
Hoa sen không nỡ mắng y, nhưng chính là cũng nhìn không nổi Đoan Mộc Mạc Ly tự hành hạ mình thế này.
"Ngươi bỗng dưng hành xử lạ quá đấy. Ngươi nói ngươi rời bỏ tộc của mình vì mẫu thân không còn, nhưng ta thấy rất rõ ràng ngươi vô cùng coi trọng gia đình kia của ngươi, sao có thể dễ dàng cắt đứt như vậy?"
Đoan Mộc Mạc Ly khẽ thở dài: "Ngươi không hiểu đâu."
Sau đó như nảy ra ý tưởng gì, y lượn vào trong tẩm phòng một hồi, gần nửa canh giờ sau mới ra ngoài.
Hoa sen đang dùng hết sức bình sinh ngăn lại từng đợt công phá như điên ngoài kia của Phượng Thanh Di, vừa tính quay sang Đoan Mộc Mạc Ly mắng mỏ vài câu, liền bị phục trang trên người y doạ cho khóc thét.
"Tiểu tử ngươi ăn mặc kiểu quái gì vậy??"
"Hửm? Cái này à?" Đoan Mộc Mạc Ly khẽ xoay người, tà áo liền bay nhè nhẹ như những tia lửa đang rực cháy:
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, cách tốt nhất để tránh mặt Thanh Di là ta phải hoá trang sao cho hắn không nhận ra, chính là biến tấu khiến bản thân càng khác lạ càng tốt."
Đoan Mộc Mạc Ly nheo mắt mỉm cười, y đã thay trang phục màu trắng hay mặc bằng màu đỏ rực như lửa, trên mặt thì trát một lớp phấn son dày cộm. Như vậy vẫn sợ chưa đủ đô, y còn tiện thể khoác lên người một tá trang sức bằng vàng lấp lánh lấp lánh...
"...Ta nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi giống nhà giàu mới nổi." Hoa sen săm soi y một hồi, sau đó nghiêm túc mà phán một câu.
"Đa tạ khen ngợi." Đoan Mộc Mạc Ly bật cười đắc ý, sau đó trên gương mặt lại xuất hiện tia ưu phiền nhàn nhạt:
"Màu trắng giờ ta mặc không quen, cứ hay nằm mơ thấy ác mộng về cái chết của mẫu thân. Mẫu thân ta nàng thích nhất màu đỏ, có lẽ nếu mặc trang phục giống nàng sẽ khiến ta bớt nhớ nàng hơn..."
"...Chưa kể ta cảm thấy khá hài lòng với ngoại hình này. Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì cứ giữ nguyên như vậy, coi như để tạo ấn tượng ban đầu cũng được." Đoan Mộc Mạc Ly chống cằm cười tà mị.
"..." Cái chết của mẫu thân hẳn đã khiến ngươi đau lòng tới độ hỏng đầu luôn rồi đúng không?
Nếu có thể biến thần hồn thành thực thể, hoa sen thật sự rất muốn ôm lấy đứa trẻ này mà vỗ về an ủi. Nó buồn rầu suy nghĩ một hồi, rồi gọi Đoan Mộc Mạc Ly lại.
"Hay là ngươi rời khỏi đây một thời gian? Thế gian rộng lớn như vậy, muốn tránh mặt biểu đệ ngươi cũng không khó khăn."
"Vậy cũng được nhỉ." Đoan Mộc Mạc Ly cũng cảm thấy có lí, y hơi nghiêng đầu ra vẻ tán dương bông hoa kia.
"Vậy giờ ngươi cởi lớp trang điểm đó ra đi."
"Không."
Hoa sen phút chốc lại nổi giận đùng đùng: "Vậy thì ngươi đi luôn giùm ta cái. Biểu đệ ngươi ta cũng sắp không giữ được nữa rồi."
Đoan Mộc Mạc Ly bật cười: "Ta sẽ lánh đi một thời gian, có vấn đề gì thì truyền tin cho ta nhé?"
Nói dứt câu, y hoá thành một con chim nhỏ chỉ khoảng một nửa gang tay, lao vụt ra khỏi rừng Minh Linh. Sau khi bay được một đoạn, lại cảm thấy không nỡ, len lén quay về nhìn biểu đệ y.
Phượng Thanh Di từ ngày y rời khỏi hốc hác đi nhiều, Đoan Mộc Mạc Ly đã quen với dáng vẻ ôn hoà tươi sáng của cậu, giờ nhìn thấy thân hình đơn bạc như đã chết lặng kia liền thoáng giật mình.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng không phải kẻ vô tình, nhìn biểu đệ y yêu quý vì y mà thành ra như vậy, y cũng thật sự rất đau lòng.
Chỉ tiếc đây là lần cuối gặp mặt...
Đoan Mộc Mạc Ly hạ mi mắt, ngắm nhìn biểu đệ y nhiều thêm một chút, sau đó dứt khoát rời đi.
Phượng Thanh Di không hề phát hiện ra người mà cậu dùng cả tính mạng cũng muốn gặp lại lần nữa mới đây chỉ ở cách cậu có hơn một trượng.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi thêm một hồi, cuối cùng phát hiện kết giới có điểm dao động liền dồn lực phá tan.
"Biểu ca!"
Trên đường không gặp phải yêu thú nào cản đường, cũng không có thêm kết giới nào mới được mở ra, tuy nhiên Phượng Thanh Di cũng không kịp suy nghĩ xa hơn, cậu trực tiếp mở cửa biệt phủ, tiến tới phòng Đoan Mộc Mạc Ly.
"Tiểu tử ấy không có ở đây đâu."
Hoa sen nhìn thằng nhóc kia lo lắng tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng nhịn không nổi mà thở dài.
"Không có ở đây? Ngươi nói vậy là có ý gì?" Phượng Thanh Di đáy lòng chùng xuống, siết chặt tay đi về hướng phát ra âm thanh.
Hoa sen tu luyện đã lâu, hoàn toàn có thể tách rời thần hồn khỏi linh thể trong thời gian dài. Giờ đây thần hồn của nó mang hình một nữ tử tóc trắng như tuyết, đang lơ lửng ngay trước mắt Phượng Thanh Di. Bông hoa này với Đoan Mộc Mạc Ly có ý nghĩa đặc biệt, cậu đương nhiên nhận ra thân phận của nó, cũng biết nó nắm rõ hành tung của y nhất, sẽ không tự nhiên nói dối mình.
"Ta nói, Mạc Ly thằng bé vì không muốn gặp ngươi nên đã rời đi rồi. Nếu ngươi còn tới đây y sẽ không quay về nữa đâu." Hoa sen nhìn bộ dạng tuyệt vọng của kẻ trước mắt cũng cảm thấy không nỡ, nhưng chỉ có thể nặng lời khiến hắn hết hy vọng.
"Nhưng đây là... nhà của y mà?" Phượng Thanh Di ngỡ ngàng buông thõng hai tay, giọng không nhịn được khàn đặc.
"Phượng hoàng tộc các ngươi cũng là gia đình của y đấy thôi..." Hoa sen khẽ lắc đầu thương cảm: "Mạc Ly của ta một khi đã kiên quyết làm chuyện gì, cho dù là ai cũng không thể khiến thằng bé hồi tâm đâu."
"Ta biết..."
Cho dù biết, nhưng ngươi nói ta làm sao có thể cam tâm đây? Một trăm năm dài đằng đẵng kề cận, ngươi lại nói ta làm sao có thể buông bỏ đây?
Hoa sen còn muốn khuyên bảo thêm, liền thấy Phượng Thanh Di chầm chậm mở ra đôi mắt lưu ly, âm thanh nhẹ đến như tan biến trong đất trời.
"Lần này ta đã làm sai thật rồi, chính ta cũng không ngờ lại khiến cả hai rơi vào bước đường đến cả nhìn mặt cũng không thể." Cậu nói tới đây liền khẽ nở một nụ cười cay đắng, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe.
"Nhờ ngươi chuyển lời tới biểu ca, giúp ta nói với y ta thật sự xin lỗi, xin y nhớ rằng núi Thiên Sơn tại phương Nam còn có một phượng hoàng tộc là gia đình của y. Chỉ cần chúng ta còn sống, đó sẽ luôn là nhà để y quay về."
"Ta sẽ không quay lại đây, cũng sẽ không làm phiền y nữa đâu, vì vậy nói với y... không cần trốn tránh nữa."
Nói dứt lời, Phượng Thanh Di mi mắt khẽ hạ, đứng lặng một hồi lâu.
Biểu ca, ta biết ngươi nghe thấy ta, làm ơn trả lời ta đi.
Thời gian như thể dừng lại ở khoảnh khắc ấy, Đoan Mộc Mạc Ly đã không đáp lời, cũng không trở về nữa.
Phượng Thanh Di biết kết cục đã định, thật sự không làm sao có thể xoay chuyển được nữa. Cậu nhìn rừng Minh Linh một lần cuối, mạnh mẽ áp xuống nghẹn ngào trong cổ họng, sau đó xoay người hoá thành hình một con phượng hoàng lửa, bay về phương Nam.
Hoa sen ngây ra hồi lâu, khẽ tụ một tia linh lực, truyền âm đến chỗ Đoan Mộc Mạc Ly: "Này, đứa nhóc của ngươi sắp đi rồi kìa."
"Hắn nói sẽ không bao giờ quay lại tìm ngươi nữa."
"Ừ..."
"Ngươi thật sự không giữ hắn lại à?"
Đoan Mộc Mạc Ly khẽ thở dài: "Phải, nếu giờ ta không cứng rắn cắt đứt quan hệ, về sau nhất định sẽ hối hận."
Ta đã nhìn thấy trước đoạn đường sau này chỉ có cát bụi hoang lạnh, bi ai trắc trở. Thay vì ngây ngốc mong chờ những điều kỳ diệu, ta thà toàn thân lấm lem bụi trần, cũng muốn đổi lấy gia đình năm tháng an yên.
Đoan Mộc Mạc Ly nhìn vị trí xung quanh một hồi, sau đó nhặt lên một que củi, học mấy gã hành khất bên cạnh thả tay một cái, đầu gậy chỉ hướng nào, liền quyết định đi hướng đó.
Lần này, hướng tới là phương Bắc.
Đoan Mộc Mạc Ly mím môi cẩn thận suy nghĩ.
Phượng hoàng thuộc tính lửa, vốn không ưa địa phương quá sức lạnh lẽo như Bắc Cương, càng không ưa ma tộc khát máu tàn độc. Đấy là lí do phượng hoàng tộc kết minh với rất nhiều tộc khác trong tam giới, duy có ma tộc là chỉ hận không thể cách càng xa càng tốt
Nhưng nghe đồn ma tôn của Bắc Cương đa phần tính tình quái gở, có kẻ còn thích sưu tầm báu vật của nhân gian, nếu có thể kết giao hảo, biết đâu lại có thể nhờ đó thu được tin tức của chân hoả phượng.
Đoan Mộc Mạc Ly đứng dậy, nhẹ nhàng phủi ống tay áo, chậm rãi hướng về phương Bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.