Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường

Chương 3: Hưu thư




Đau không?
Nàng là nữ vương lính đánh thuê danh tiếng lừng lẫy khắp thế giới, từ trước tới giờ kiên cường lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn. Đương nhiên, vết thương trên người đã nhiều đến nỗi không đếm xuể, thậm ngay cả bản thân nàng cũng không biết bao lần đứng trước bờ vực sinh tử
Chưa từng có ai dám hỏi nàng như vậy.
Nàng sát phạt quả quyết, vô cùng mạnh mẽ, kẻ địch e ngại, thuộc hạ kính nể. Trong mắt tất cả mọi người, nàng chính là nhân vật cường hãn nhất.
Không ai nghĩ cho riêng nàng, chưa từng có ai hỏi nàng đau đớn hay không.
Kỳ thực những vết thương này chỉ là ngoài da mà thôi, đối với nàng mà nói, thực sự không đáng nhắc tới. Vậy mà giờ khắc này, cúi đầu nhìn đôi mắt đen long lanh kia, trong lòng nàng bỗng dưng một hồi mềm nhũn, như bị thứ gì đó chạm vào khiến hô hấp nàng dừng lại…
“Thật sự không đau.”
Trên mặt nàng bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, xán lạn như vậy, tựa như ánh mặt trời.
Vốn sắc mặt đang hờ hững bỗng nhiên cười rộ lên, càng khiến cho lòng người càng thêm chấn động.
Nụ cười này của nàng, giống như một đóa sen hồng xua tan đi băng giá, hoạt sắc sinh hương, rung động lòng người.
Hiên Viên Dạ nhìn nụ cười kia, tâm bỗng nhiên rung động. Không nghĩ tới thiếu nữ khuôn mặt vàng nghệ này, khi cười lên thật vừa mắt như vậy…
Tay Hiên Viên Dạ thu hồi, lông mi nghiêm nghị chưa giãn ra: “Những kẻ này sớm muộn gì cũng sẽ chết.”
Giọng nói hắn mang theo vài phần lạnh lẽo, khuôn mặt đáng yêu trắng nõn, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, càng khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu hơn.
Trong nháy mắt Phượng Trường Duyệt quyết định, đứa nhỏ này tuy rằng có chút kì lạ, thế nhưng dường như cũng không có chỗ nào để đi, không bằng tạm thời mang hắn theo bên mình.
Lúc này, nàng đã mặc xong quần áo, tuy rằng rách nát tả tơi, tóm lại trước về Phượng gia rồi nói.
Nàng cúi đầu: “Đệ tên là gì?”
Mắt Hiên Viên Dạ thâm thúy: “A Dạ.” | Ngoz: Tiểu Dạ của ta, muốn cắn quá. ~.~/
Phượng Trường Duyệt cũng không hỏi nhiều, dứt khoát nói: “Nếu đệ nguyện ý thì theo ta. Ta giúp đệ.”
Dựa theo tính cách cẩn thận của Phượng Trường Duyệt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mang theo một hài tử xa lạ như vậy bên người.
Thế nhưng hiện tại nàng sống lại ở dị thế, mọi thứ một lần nữa đều ập tới. Nàng biết sắp tới sẽ có một trận chiến, thậm chí sẽ đối mặt với đầm rồng hang hổ, đứa bé này tuy là “người bạn” đầu tiên nàng quen biết sau khi sống lại, đột nhiên nàng cảm thấy mang theo hắn không có gì là không tốt cả.
Hiên Viên Dạ không lên tiếng.
Phượng Trường Duyệt tiến lên một bước, đưa tay ra chuẩn bị ôm hắn.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, âm thanh lá cây vang lên tiếng xào xạt.
Không chút thay đổi Hiên Viên Dạ liếc nhìn xung quanh, gió đột nhiên giảm dần, tiếng lá cây cũng dần tan biến.
Tất cả khôi phục lại yên tĩnh.
Hắn lui về phía sau một bước, né tránh cái ôm của Phượng Trường Duyệt.
“Bản… Ta tự mình đi.”
Trong mắt Phượng Trường Duyệt, rõ ràng đây là một đứa nhóc cố chấp muốn tự chứng minh mình đã lớn rồi, lập tức cũng không miễn cưỡng, một tay dắt tay Hiên Viên Dạ.
“Đi thôi.”
Hiên Viên Dạ không nghĩ tới Phượng Trường Duyệt sẽ nắm tay hắn, nhất thời có chút sững sờ, kèm theo chút xấu hổ cùng tức giận.
Hắn đường đường là… Còn phải để một nữ nhân lưu lạc dắt tay đi?
Nhưng mà lúc hắn sắp tránh thoát tay nàng, Phượng Trường Duyệt bỗng nhiên mở miệng.
“Hiện tại tự thân tỷ cũng khó bảo toàn, vốn không nên mang theo đệ. Thế nhưng tỷ đã nói sẽ giúp đệ đi tìm phụ mẫu rồi, nhất định nói được sẽ làm được. Sau khi trở về, trước tiên đệ cứ ở tạm bên ngoài, chờ tỷ giải quyết xong mọi việc, sẽ giúp đệ tìm nhà, đưa đệ trở về nhé.”
Hiên Viên Dạ nghe thấy một câu nói nhạy cảm.
“Chuyện gì? Ta giúp cô giải quyết nhé.”
Hắn không để ý chút nào nói ra, nhẹ như gió mây. Tựa như không cần biết là chuyện gì, đều sẽ giúp giải quyết hết.
Đã là người của hắn thì tất nhiên sẽ không để ai bắt nạt rồi. Một cái công tước nho nhỏ yếu kém, chuyện này thì có gì khó giải quyết chứ?
Môi Phượng Trường Duyệt cong lên, sát ý mãnh liệt: “Thì là… truy sát đó.”

Thành Tây Tác, tiền thính Quý gia.
Gia chủ Quý Khuê của Quý gia ngồi trên ghế chủ vị, nhưng mà cái vẻ hung hăng quen thuộc thường ngày của hắn hôm nay lại đứng ngồi không yên, đôi mắt không ngừng len lén liếc về phía bên tay trái, biểu hiện chút kích động cùng kính nể.
Mà nam nhân trung niên ngồi bên trái, biết rõ Quý Khuê đang nhìn hắn, ánh mắt tôn sùng hắn như vậy rất là có lợi, trên khuôn mặt nghiêm khắc thêm mấy phần ôn hòa.
“Mạc lão sư, chuyện ngài vừa nói… là sự thật đúng chứ? Minh Thành hắn… Thật sự hắn có thể được vào học viện Heine?”
Quý Khuê cẩn thận hỏi, mang theo khát vọng cực kỳ trong giọng nói.
Phải biết rằng, học viện Heine là một trong tứ đại học viện của đại lục. Có thể vào được trong đó, nơi nơi không chỗ nào đều không có thiên tài tuyệt đỉnh. Là nơi mà tất cả mọi người trên trời dưới đất đều mơ ước.
Mà hiện tại, Mạc Lăng lão sư đến từ học viện Heine, lại tự động tới cửa, yêu cầu Minh Thành nhập học.
Điều này nói rõ chuyện gì chứ? Minh Thành chính là thiên tài tuyệt thế. Niềm kiêu hãnh của Quý gia bọn họ.
“Quá tốt rồi.” Quý Khuê nhất thời kích động, lớn tiếng la lên.
Trong lòng Mạc Lăng không khỏi cười nhạo một phen, thành Tây Tác nhỏ bé, quả nhiên là khuôn mặt gì cũng chưa từng thấy. Có điều không biểu hiện ra trên mặt mà thôi.
“Mạc lão sư, Minh Thành có một yêu cầu hơi quá đáng, thỉnh ngài tác thành cho con.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên, mọi người đảo mắt nhìn lại, ra là Quý Minh Thành.

“Nói nghe một chút nào.”
“Mấy ngày nữa, chính là năm năm gia tộc tỷ thí một lần của thành Tây Tác. Minh Thành thân là một phần tử của Quý gia, đương nhiên hy vọng có thể đoạt được danh hào đệ nhất giúp gia tộc của mình. Vì thế, xin kính ngài ở đây thăm thú thưởng ngoạn mấy ngày ạ. Thời gian tới, Minh Thành nhất định sẽ cùng ngài đến học viện Heine.”
Năm nay Quý Minh Thành mười sáu tuổi, đã là linh sư chín sao! Chân chính là thiên tài!
Dáng người hắn kiên cường, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt màu nâu mang theo chút lạnh nhạt cùng kiêu ngạo. Nhưng dù vậy vẫn được nhiều nữ tử liếc mắt tranh đấu không ngớt vì hắn.
Lúc nói chuyện càng có chừng mực, biểu hiện đúng mực, tốt hơn nhiều so với phụ thân hắn. | Ngoz: Ta ghét tên này, tả chi mà đẹp thế, còn anh nam 9 thì là thằng nhóc là sao.
Mạc Lăng vừa muốn mở miệng: “Như vậy thì…”
“Gia chủ! Thiếu gia! Không hay rồi! Tam tiểu thư Phượng gia xông vào đây ạ!”
Đột nhiên có một người cuống quít chạy vào, còn mang theo vài phần kinh hoảng trên mặt, thân thể cả người run rẩy chỉ ra bên ngoài, tựa như vừa nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ.
Mạc Lăng hơi nhướn mày.
Quý Khuê đập bàn: “La hét cái gì! Tam tiểu thư nào! Không thấy khách quý ở đây à? Cút ra ngoài!”
Chợt Quý Minh Thành như hiểu rõ cái gì, đầu tiên là hơi nhướng mày: Nàng không chết sao?
Sau đó tức giận cùng mất kiên nhẫn: Ả xấu xí kia, lại dám xông vào đây?
Chờ chút? Sao lại bảo là “xông vào”? Một phế vật như nàng, sao có thể khiến hạ nhân khiếp sợ như vậy?
Lòng hắn bỗng nhiên hiện lên một dự cảm không lành, đảo mắt nhìn lại. Trong đình viện đã nghe thấy tiếng bước chân ngổn ngang truyền đến.
Đầu tiên hắn đứng lên, đi ra ngoài. Quý Khuê cùng Mạc Lăng đuổi theo tới, đi ra ngoài.
Quả nhiên là xông vào!
Trong đình viện đã thấy một đám hộ vệ cùng hạ nhân xiêu xiêu vẹo vẹo nằm một chỗ, người nào người nấy hét thảm thống khổ.
Mà ở giữa bọn hắn, có hai người đang đứng.
Một bóng người màu xanh, đơn độc mà gầy gò, yếu đuối mỏng manh. Vậy mà lúc này nàng đứng ở chính giữa, lưng thẳng tắp, khí chất lẫm liệt, như một thanh kiếm sắc bén, đâm thủng mây xanh.
Quý Minh Thành hơi hí mắt.
“Ầm!”
Một thi thể bị ném tới trước mặt Quý Minh Thành, tan biến thành tro bụi, còn lưu lại một vết máu, đây là tâm phúc của hắn. Lúc này chết thật thảm.
Đồng thời, giọng nói lãnh khốc mạnh mẽ của Phượng Trường Duyệt truyền tới.
“Quý Minh Thành! Ngày hôm nay ta tới là muốn từ hôn… Ngươi đã bị ta hưu rồi.”
Nói xong, một tờ giấy bay tới trước mặt Quý Minh Thành, hai chữ viết tay mạnh mẽ trước mặt như muốn làm hỏng mắt của hắn.
Hưu thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.