Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 20: Trường Tễ kính mến lệnh lang, mong Tự đạo hữu tác thành




Tự Khuynh đi chưa bao lâu, Thanh Loan bèn tới tìm Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn chìm đắm trong khiếp sợ về thân thế, thấy đồng bọn "phạm tội" bỗng nhiên xuất hiện, lấy làm kinh hãi: "Sao ngươi lại tới?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy à!" Thanh Loan oán giận nói: "Ngươi nói trên đường trở về gặp phải Đằng Xà, Tôn thượng lo lắng cho sức khỏe của ngươi, dặn dò ta mau tới xem ngươi một chút... Ây da ây da, dừng dừng, dừng lại."
Thanh Loan thấy Tiểu Phượng Hoàng bẹp miệng chuẩn bị khóc, vội vã ngăn lại: "Đừng khóc, chuyện đều qua rồi. Hơn nữa, ngươi già đầu thế rồi khóc sướt mướt trông ra thể thống gì?"
"Ừ..." Thật ra nếu chỉ nghĩ đến Nghiêm Trường Tễ, Tiểu Phượng Hoàng còn có thể khống chế tâm tình, chỉ là y vừa nhớ tới dáng vẻ tiều tụy thương tâm của Tự Khuynh, nước mắt có chút không thể kiềm lại.
"Sau khi trở về có khó chịu ở đâu không?" Thanh Loan dẫn linh lực vào thân thể Tiểu Phượng Hoàng, hỏi han.
Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.
"Thật sao?" Thanh Loan không tin lắm, nhưng hắn càng thăm dò, càng thấy kỳ lạ, "Ngươi gặp được vị đại năng nào trên Thiên giới à? Sao ta lại phần thiếu hụt trong cơ thể ngươi thật giống như đều được lấp đầy, trạng thái còn tốt hơn trước đó nhiều."
"Là Mạnh Chương Thần Quân." Tiểu Phượng Hoàng giấu đối phương vấn đề sâu hơn, chỉ nói, "Là ngài ấy cứu ta từ tay Đằng Xà."
"Chẳng trách." Thanh Loan nghe xong, yên lòng thu hồi linh lực, giải thích: "Vận khi ngươi không tồi, linh lực của Mạnh Chương Thần Quân có thể bồi dưỡng vạn vật, hắn trị cho ngươi một lần, còn tác dụng hơn chín lần dùng đan tu bổ tủy cốt của cha ta."
"Thật vậy sao?" Tiểu Phượng Hoàng kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng thấy vui vẻ.
Thanh Loan không biết đây là tò mò cùng sùng bái của Tiểu Phượng Hoàng dành cho phụ thân, chỉ thấy kỳ quái chút, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn nói: "Nhưng ngươi cũng không nên tiếp xúc quá nhiều với Mạnh Chương Thần Quân, ta thấy mâu thuẫn giữa hắn và Tôn thượng không nhỏ đây, nghe Vũ Bạch kể, hôm nay Tôn thượng còn đánh nhau với hắn."
"Ta biết, trước khi được mẫu thân cho phép, ta sẽ không liên lạc với Mạnh Chương Thần Quân." Lần này Tiểu Phượng Hoàng không nhiều lời thêm, chỉ nói, "Tiểu Thanh, vậy ta liệu có đau bụng nữa không?"
Thanh Loan lắc đầu một cái: "Ta không dám khẳng định, ta biết rất ít về Mạnh Chương Thần Quân, nhưng chống đỡ một thời gian ngắn hẳn không thành vấn đề."
Tiểu Phượng Hoàng sờ lên cái bụng khe khẽ nhô ra, bụng y đã ko còn mềm mại như ban đầu, mà giờ đây trở nên có chút cứng rắn, có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cục cưng.
Hết thảy những điều này vẫn khiến y thấy ko chân thực, ko dám tin mình thật sự đã mang thai, tựa như đánh một giấc chiêm bao. Y ngây ngẩn một hồi, đoạn thở dài khe khẽ.
Thanh Loan buồn cười hỏi: "Lại than thở gì đó?"
Tiểu Phượng Hoàng nhìn cánh bướm bay thoảng qua bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng đáp: "Không có gì, ta chỉ là nhớ lại, mẫu thân... năm đó lúc người mang thai ta, cha cũng không bồi bên cạnh, hẳn người còn phải khổ cực hơn ta rất nhiều."
Tâm tình Tự Khuynh không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nghĩ đến việc Chu Tước cùng con trai lén lén lút lút ở chung một chỗ, sau đó hắn ta dám không nói tiếng nào bỏ về Thiên giới, bây giờ lại trơ trẽn đến cửa cầu hôn...
Hắn để ý đến mặt mũi nhi tử nên mới không phát tác tại chỗ, thực tế hắn bây giờ ngay cả ý tưởng róc xương xẻo thịt Nghiêm Trường Tễ cũng đều có hết rồi. Nhưng chuyện nhi tử mang thai không thể để kẻ khác biết được, hắn chỉ có thể nhịn xuống.
Nhưng lại nhớ đến việc Mạnh Chương xuất hiện cùng Nghiêm Trường Tễ, Tự Khuynh càng nghĩ càng điên, một bọc lửa giận trong lòng không nơi phát tiết.
Ngay cả con trai hắn mà cũng dám ức hiếp... Tự Khuynh đi qua đi lại mấy vòng trên hành lang ngoài tẩm cung, cuối cùng không nhịn được, cầm roi lên khí thế hung hăng đi tìm Nghiêm Trường Tễ.
Hành tung của Nghiêm Trường Tễ không khó phát hiện.
Bởi vì trong lòng một mực nhung nhớ Tiểu Phượng Hoàng, cho nên hắn ta chưa lảng đi bao xa, còn đang nghĩ xem lần kế tiếp nên làm gì để thấy được Tiểu Phượng Hoàng, sau lưng bỗng truyền tới tiếng gió gào thét.
Trường tiên* xé rách không khí ác liệt vụt tới, Nghiêm Trường Tễ còn chưa thấy rõ thứ gì tập kích mình, thân thể đã theo bản năng phản ứng, tức khắc tránh qua nửa bước ---- nhưng khi hắn quay đầu nhìn thấy Tự Khuynh, liền ý thức được chuyện không ổn, vội vàng dừng bước, gắng gượng đỡ lấy lần này.
(*Roi dài)
"Shh.." Nghiêm Trường Tễ đau đến rên lên một tiếng.
Hắn biết thực lực của Tự Khuynh trong tam giới là nằm vào loại trên, nhưng cũng không ngờ trong cơn thịnh nộ Tự Khuynh sẽ kinh khủng đến vậy ---- một roi này ẩn chứa mười phần tu vi của Tự Khuynh, nếu không phải cảnh giới của hắn có tiến bộ, nói không chừng hồn phách đều phải bị đánh tan.
Tuy nhiên dù là vậy, một đường từ lưng đến eo hắn, cũng đã nhanh chóng bị rách thành một mảng máu thịt lẫn lộn, màu đỏ tươi lan ra thấm ướt vạt áo.
Tự Khuynh giận đến cực điểm, không đợi Nghiêm Trường Tễ phản ứng, lại tiếp tục quăng một roi xuống, khác với lần trước, roi này bùng lửa, uy lực càng thêm dữ dội.
"Tự đạo hữu, đây là ý gì?!" Nghiêm Trường Tễ không dám tùy tiện đánh trả, tuy hắn không sợ lửa, nhưng linh lực ẩn trong đó cũng không phải dạng đùa, chỉ có thể bị động giơ tay lên cản.
Tự Khuynh cả giận: "Ngươi còn hỏi cái gì, ngươi làm cái gì tự mình không biết?!"
"..." Nghiêm Trường Tễ càng thêm đuối lý. Xét theo tính tình Tự Khuynh, biết Tiểu Phượng Hoàng bị đối đãi như vậy, không có chuyện chỉ nói bừa mấy câu tàn độc rồi nhẹ nhàng ung dung bỏ qua cho hắn.
"Tự đạo hữu, chuyện quá khứ là Nghiêm mỗ phạm sai lầm. Là Nghiêm mỗ sinh lòng khiếp đảm không từ mà biệt, ngu muội không dám đối diện với cảm tình, trù trừ không dám bước về phía trước, làm tổn thương lệnh lang. Nhưng Nghiêm mỗ thật lòng kính mến y, nguyện chiêu cáo thiên hạ tâm đã có chủ, nguyện lập lời thề độc không phải lệnh lang không lập gia đình... Mong Tự đạo hữu có thể tác thành."
"Ngươi nói tác thành là ta phải tác thành?" Tự Khuynh cười lạnh, "Ngươi coi núi Nam Ngu của ta thành thứ gì, ngươi coi con trai ta thành thứ gì?"
Thái độ Tự Khuynh vô cùng cương quyết, không chịu nhường nửa bước, Nghiêm Trường Tễ bị quật đến vết thương đầm đìa máu, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
"Nghiêm mỗ nợ một câu chân tâm thật ý, nguyện dùng nửa đời sau bù đắp sai lầm, chỉ cầu được tha thứ."
Cho dù Nghiêm Trường Tễ nói vậy, Tự Khuynh vẫn không thể nào bỏ qua cho hắn.
Nếu không phải Mạnh Chương bỗng nhiên chạy tới, phân tán sự chú ý của Tự Khuynh, Nghiêm Trường Tễ thế nào cũng phải bị Tự Khuynh lôi ra đánh gần chết.
Mạnh Chương xuất hiện hết sức kỳ lạ, bởi lo lắng tiếng roi vút lên gây ra bàn tán, Tự Khuynh hành động vô cùng kín đáo, tại sao Mạnh Chương biết Tự Khuynh ra khỏi núi Nam Ngu?
Chẳng lẽ gã cùng Chu Tước đều canh giữ dưới chân núi hay sao? Hay là... Tự Khuynh có chút ngờ vực nhìn Nghiêm Trường Tễ chồng chất vết thương một cái.
Hắn hoàn toàn không muốn gặp lại Mạnh Chương, hung dữ trừng gã một cái, một câu cũng không nói nhiều, xoay người rời đi. Còn kịp buông lời tàn nhẫn, bảo rằng nếu Chu Tước dám tự tiện xông vào núi Nam Ngu, nhất định sẽ lấy mạng hắn ta.
Mạnh Chương dĩ nhiên đuổi theo, Tự Khuynh không chịu nổi phiền nhiễu, chỉ có thể tăng tốc, ẩn thân.
Sau khi họ rơi đi, dưới chân núi chỉ còn độc một mình Nghiêm Trường Tễ.
Tự Khuynh ra tay thật sự ngoan độc.
Trừ thiên kiếp vô lượng, rất hiếm khi hắn bị thương nặng đến vậy, ngoại thương lớn nhỏ hoàn toàn đổ máu, còn có vô số mảng nội thương, khiến lục phủ tạng đều ẩn ẩn đau.
Nếu không phải hắn lén thông báo Mạnh Chương, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nghiêm Trường Tễ hoàn toàn thấu hiểu cơn thịnh nộ của Tự Khuynh, đổi thành bản thân hắn, nếu đứa trẻ của hắn cũng bị đối xử như vậy, tự tay hắn xé đôi đối phương cũng là điều có thể xảy ra.
Cho nên lúc đầu rốt cuộc hắn đã trúng thứ bùa gì...
"Khụ..." Nghiêm Trường Tễ ho ra một ngụm máu, thật lâu mới vơi bớt cơn đau.
Hắn nhịn đau che ngực, ngồi dưới đất hồi lâu, ánh mắt ngây ngốc nhìn lên cổ tay, dây mây xanh biếc vẫn quấn trên tay hắn, chỉ có điều...
Nghiêm Trường Tễ phát hiện bên trên dính máu, định dùng y phục lau đi, nhưng quần áo cũng đã dính vệt máu loang lổ. Hắn quả thực không còn cách nào, chỉ có thể cưỡng ép điều linh lực, dẫn nước sông Ngân hóa thành quả cầu nước rộng chừng mười mấy tấc, cẩn thận đặt chiếc vòng vào bên trong rửa sạch.
Linh lực của hắn đều dùng để ngăn cản công kích từ Tự Khuynh, cộng thêm thụ thương nghiêm trọng, giờ phút này chỉ thoáng vận chuyện ít lâu, đan điền đã truyền tới cảm giác trống rỗng khiến người sợ hãi.
Nhưng Nghiêm Trường Tễ vẫn kiên trì đem dây mây rửa sạch rồi mới đeo lên tay, đó là món quà đầu tiên Tiểu Phượng Hoàng tặng cho hắn.
Làm xong hết thảy, Nghiêm Trường Tễ hoàn toàn ngã xuống, máu từ vết thương theo đó chảy ra, nhuộm đỏ bãi cỏ dưới thân.
Đây là lần thứ hai hắn ngã xuống núi Nam Ngu, lần này sẽ không còn Phi Phi ngốc đưa hắn về nhà.
Ánh mặt trời vẫn rạng ngời tươi đẹp như thường lệ, rọi tia sáng ấm áp lên khắp thế gian, nhưng trái tim Nghiêm Trường Tễ một mảng lạnh lẽo. Hắn thả hồn đến quá khứ không xa, trở lại cái ngày hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng chung sống cận kề, có tiếng người khóc, có tiếng người cười, bi thương của người, hạnh phúc của người, từng bức họa nhanh chóng lướt qua, cuối cùng dừng lại bên hình ảnh Tiểu Phượng Hoàng dịu dàng âu yếm gọi hắn một tiếng "Phu quân" -----
Bất luận thế nào, hắn cũng phải trở về tìm Tiểu Phượng Hoàng, Nghiêm Trường Tễ thầm nghĩ.
Tiểu Phượng Hoàng bị Chu Tước đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn.
Sau khi Tự Khuynh rời đi mãi chưa trở về, sắc trời dần tối, Thanh Loan cũng về nhà, tẩm cung lớn như vậy chỉ còn lại một mình y. Mặc dù Tự Khuynh không hạn chế y ra vào, nhưng Tiểu Phượng Hoàng không đi ra ngoài, an tĩnh ngồi trên ghế vận chuyển linh lực, bồi bổ đứa bé đang dần lớn lên.
Nghiêm Trường Tễ bất thình lình từ trên trời rơi xuống, Tiểu Phượng Hoàng suýt nữa hét toáng lên.
Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tiểu Phượng Hoàng lập tức phẫn nộ, phòng bị lui về sau một bước, chỉ vào Nghiêm Trường Tễ quát: "Ngươi tới đây làm gì!"
Nghiêm Trường Tễ chồng chất vết thương, hoàn toàn không có dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn như bình thường, trường bào hoa lệ cũng trở nên rách rưới, bên trên nhuốm đầy máu tươi.
Tại sao bỗng nhiên thương nặng thành như vậy? Tiểu Phượng Hoàng hoài nghi nhìn Nghiêm Trường Tễ, kẻ này tiền án quá mức tệ hại, khiến y không thể không đề phòng.
"Phi Phi..." Nghiêm Trường Tễ chịu đựng đan điền đau nhức, chật vật đứng lên, nhưng hắn vẫn lảo đảo sắp ngã, chống bàn mới miễn cưỡng đứng vững nổi.
"Mẫu thân đã nói, không cho phép ngươi đến núi Nam Ngu, tại sao ngươi dám tự tiện xông vào!" Tiểu Phượng Hoàng ôm bụng, dùng ống tay áo rộng lớn đem bụng che kín, trách mắng, "Nếu ngươi không rời đi, ta sẽ kêu người đến bắt ngươi!"
Lúc Tiểu Phượng Hoàng yêu thích Nghiêm Trường Tễ, một tấm chân tình toàn bộ đều giao hết cho đối phương, mà bây giờ hai người chia biệt, thái độ cũng mười phần đoạn tuyệt.
Y vẫn luôn yêu ghét rõ ràng như vậy.
"Thật xin lỗi, Phi Phi, ta thật xin lỗi..." Nghiêm Trường Tễ yếu ớt nói, "Tất cả đều là lỗi của ta, ta không nên dối gạt ngươi, không nên lợi dụng thương thế dẫn dụ ngươi song tu, cũng không nên bỏ ngươi lại một mình mà trở về Thiên giới. Thật xin lỗi, ta không thể kịp thời nhìn thẳng tâm ý chính mình, làm ngươi thương tổn, ngươi có thể cho ta một cơ hội sửa đổi được không?"
Tiểu Phượng Hoàng cắn môi, tự cho là tàn bạo hung dữ trợn mắt trừng Nghiêm Trường Tễ: "Ngươi lại giả bộ bị thương, ta sẽ không tiếp tục bị lừa!"
Nghiêm Trường Tễ yêu chết bộ dáng này của y, nghe xong cũng chỉ có thể tự giễu cười cười: "Lần này thật sự không phải, ta là "vô tình gặp gỡ" lệnh đường dưới chân núi, sau đó liền... biến thành như vậy."
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Tiểu Phượng Hoàng vừa tức giận vừa buồn cười, tính khí mẫu thân vẫn không thay đổi, thế mà lại lén đi tìm Nghiêm Trường Tễ gây sự.
Nhưng sau khi phục hồi tinh thần, Tiểu Phượng Hoàng không cười nổi, y lấy lại bình tĩnh, chất vấn: "Vậy ngươi đến tìm ta làm gì? Lại muốn để ta song tu cùng ngươi, giúp ngươi trị thương sao?"
"Không, Phi Phi, ta không làm như vậy!" Nghiêm Trường Tễ chỉ hận không thể xoay ngược thời gian, bóp chết bản thân trước khi tự đâm đầu vào chỗ chết, "Khi ấy ta bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, gây chuyện sai lầm. Ta tiếp cận ngươi đúng là vì song tu trị thương, nhưng trong thời gian chung sống, ta đã sớm cảm mến ngươi, lại ngu ngốc hèn nhát ko dám thừa nhận, không dám gánh vác. Thậm chí sau khi thương thế hồi phục, sợ hãi trốn về Thiên giới, cho rằng không còn gặp mặt sẽ dần dần quên mất ngươi... Nhưng ta làm không được, sau khi tách khỏi ngươi, không có một khắc nào ta không nhớ đến ngươi!"
"Nhưng ta không tin ngươi, ngươi luôn luôn lừa gạt ta." Trái tim Tiểu Phượng Hoàng chua xót, cổ họng nghẹn lợi hại, "Lời ngươi nói tám chín phần đều là giả dối, ta không muốn gặp lại ngươi!"
"Không phải, Phi Phi..." Nghiêm Trường Tễ giờ phút này nói gì cũng thiếu sức sống vô cùng, hắn bị thương quả thực nghiêm trọng, mỗi lời đều cực kỳ tốn sức, thật lâu mới hòa hoãn lại, mãi không thể lên tiếng, mang lại cho người ta ảo giác của kẻ chột dạ.
Những hờn tủi nín nhịn thật lâu trong lòng Tiểu Phượng Hoàng dường như tìm được đường thổ lộ, một hơi trút ra toàn bộ: "Lần đầu tiên ngươi bị thương, ngay cả lời nhắn cũng không để lại, ta tìm ngươi suốt hai trăm năm... Rõ ràng ngươi một mực ở bên người ta, lại nói dối mình trở về Thiên giới, để cho ta giống như kẻ ngốc canh giữ ở tẩm cung chờ ngươi trở lại. Ngươi sợ ta lên Thiên giới tìm ngươi, nhiều năm như vậy ngay cả tên họ cùng thân phận thật sự cũng không hề nói cho ta biết, còn bỏ lại một mình ta không từ mà biệt... Ngươi rõ ràng không hề thích ta, lại có thể bày tỏ ngay lần đầu tiên gặp mặt, ngươi rõ ràng chưa bao giờ thích ta!"
Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc không nhịn được khóc òa, từng hàng nước mắt chảy xuôi theo gò má. Nhưng rồi lại cảm thấy khóc trước Nghiêm Trường Tễ như vậy rất mất mặt, đưa tay vuốt qua loa, vội vàng muốn lau sạch, đồng thời nức nở đứt quãng: "Ta ghét ngươi, Nghiêm Trường Tễ... Ta hận ngươi muốn chết! Ngươi rõ ràng không thích ra... Ngươi chỉ vì lừa gạt ta cùng ngươi song tu, giúp ngươi trị thương, ngươi căn bản không thích ta..."
Nghiêm Trường Tễ bị y nói cho lòng đau như cắt, chịu đựng vết thương nhức nhối lê chân tiến lên hai bước, muốn ôm lấy đối phương, nhưng Tiểu Phượng Hoàng lại lùi về sau, tựa như tránh ôn dịch né đi khỏi vòng tay hắn, quát: "Ngươi đừng đụng vào ta, ta không cho phép ngươi đụng vào ta thêm lần nữa!"
"..." Cánh tay Nghiêm Trường Tễ cứng ngắc giữa không trung, ngượng ngùng rụt trở về, "Được, Phi Phi, đều nghe ngươi, ta không đụng ngươi, xin lỗi..."
Nghiêm Trường Tễ cũng hiểu bây giờ hắn nói gì thì đều đã muộn, Tiểu Phượng Hoàng đã cực độ thương tâm.
Nhưng thật may hành động vẫn còn có sức thuyết phục lớn hơn lời nói suông.
Chân mày Nghiêm Trường Tễ nhăn lại, yên lặng nhìn chăm chăm về phía Tiểu Phượng Hoàng đang tan vỡ khóc lớn, nói: "Nếu ta lập lời nguyền khói bụi, ngươi sẽ tin ta sao?"
Cái gì? Tiểu Phượng Hoàng mờ mịt nhìn Nghiêm Trường Tễ.
Chỉ thấy Nghiêm Trường Tễ không nói một lời móc ra yêu đan của chính mình, Tiểu Phượng Hoàng lập tức bị dọa sợ đến bụm miệng, ngay cả tiếng khóc cũng im bặt----
Yêu đan của Nghiêm Trường Tễ không chỉ là nòng cốt tu vi, mà còn đại diện cho thần cách của hắn.
Yêu đan của Tứ phương thần bị tổn thương, nghĩa là thần cách của họ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, năm đó Thanh Long Huyền Vũ không có cách nào trở về cũng bởi Tần Liệt nhai nát yêu đan bọn họ, khiến họ phải luân hồi vạn năm giữa chốn trần gian.
Hắn nguyện dùng yêu đan chính mình đem ra thề, cũng giống như giao trọn tính mạng này.
Lời nguyền khói bụi là niệm chú tàn khốc nhất trong tam giới, nếu chủ nhân vi phạm lời thề, thân xác sẽ hóa thành tro bụi, nhanh chóng tiêu tán, hồn phách sau đó rơi vào địa ngục không được siêu sinh, ngay cả Thần Quân cũng không có cách nào tránh khỏi.
"Ngươi..." Tiểu Phượng Hoàng muốn ngăn cản hắn, nhưng chậm một bước.
Yêu đan màu đỏ thẫm của Chu Tước phát ra hào quang chói mắt, phù văn dần dần hiện lên phía trên.
"Tứ phương thần Chu Tước- Nghiêm Trường Tễ hôm nay thề rằng, trọn lòng cảm mến Phượng hoàng Tự Phỉ núi Nam Ngu, nếu có hai lòng, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Hắn vừa dứt lời, phù văn chằng chịt ánh lên tia sáng vàng óng ánh, xoay tròn xung quanh yêu đan, sau đó ánh sáng yếu dần, hoàn toàn bị thu vào bên trong yêu đan.
Sau khi lập lời nguyền khói bụi, Nghiêm Trường Tễ hoàn toàn không đứng vững, cố gắng nén một hơi chống trụ ngăn không cho bản thân gục ngã.
"Phi Phi, lần này ngươi tin sao?"
Tiểu Phượng Hoàng vừa vội vừa tức: "Ai cho ngươi tùy tiện thề! Sao ngươi lại như vậy chứ, tại sao luôn không nói lý như vậy!"
"Ta chỉ muốn ngươi tha thứ cho ta, Phi Phi..."
"Ai nói sẽ tha thứ cho ngươi? Ta mới không tha thứ cho ngươi, ta không muốn tha thứ cho ngươi, ngươi đối với ta như vậy... hức hức..." Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn mất khống chế tâm tình, gục xuống bàn, "Sao ngươi có thể như vậy... tại sao luôn là ngươi muốn thế nào thì được thế đó..."
Lời thề độc này của Nghiêm Trường Tễ hoàn toàn đem hai người trói buộc vào nhau, một đi đã lập liền không thể đổi ý, y thấy được chân tâm của Nghiêm Trường Tễ, nhưng lại không sao cao hứng nổi.
Nghiêm Trường Tễ vội vàng đi qua nhẹ ôm lấy đối phương, vỗ lên bờ vai run rẩy của y, dè dặt không để một thân y phục bẩn thỉu chạm đến Tiểu Phượng Hoàng.
"Đừng khóc, Phi Phi..." Hắn chỉ vội vàng mong có thể chứng minh cảm tình của mình đối với Tiểu Phượng Hoàng, nhưng vội vàng ngược lại lại biến khéo thành vụng, ép Tiểu Phượng Hoàng rơi vào thế bí, "Đây là tự ta lựa chọn, ta không thể giống như trước được. Ta không dám cầu ngươi có thể lập tức tha thứ cho ta, nhưng ta cầu ngươi, cho ta một cơ hội, để ta nhận sai với ngươi, được không?"
Đột nhiên một tiếng gầm truyền tới từ phía cửa.
"Buông nó ra!"
Ngay sau đó là cây trường tiên mà Nghiêm Trường Tễ vô cùng quen thuộc đánh tới----
"Bốp!"
Vô cùng chuẩn xác quất lên sống lưng chồng chất vết thương của Nghiêm Trường Tễ.
Tự Khuynh tới.
"Ta đã nói, ngươi còn xuất hiện ở núi Nam Ngu, ta sẽ lấy mạng ngươi!" Tự Khuynh nhìn qua có chút mệt mỏi, mặc trường bào trong nhà, thoạt trông cẩu thả, tóc tai ướt át, nhưng không kẻ nào dám hoài nghi ý tứ uy hiếp trong lời hắn ta.
"Mẫu thân, đừng đánh, ngài đừng đánh!" Tiểu Phượng Hoàng theo bản năng nâng hai tay chắn trước người Nghiêm Trường Tễ, "Con đã bảo hắn rời đi, ngài đừng đánh. Hắn vốn trọng thương, lại vừa lập lời nguyền khói bụi, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện mất!"
Tự Khuynh giận đến bật cười: "Ngươi còn che chở hắn? Hắn đường đường là Tứ phương thần, còn cần ngươi che chở?!"
"Mẫu thân, con không phải..." Tiểu Phượng Hoàng biết Tự Khuynh hiểu lầm, há miệng muốn giãi bày, lại bị Nghiêm Trường Tễ ngăn lại.
Nghiêm Trường Tễ nắm lấy cánh tay Tiểu Phượng Hoàng, nhẹ nhàng vịn thân thể đứng thẳng, trao đổi vị trí với Tiểu Phượng Hoàng.
"Tự đạo hữu..." Nghiêm Trường Tễ vô cùng trịnh trọng nhìn Tự Khuynh, nhìn chằm chằm khuôn mặt như khắc cùng một nơi với Tiểu Phượng Hoàng, bỗng nhiên quỳ thẳng xuống.
Uy áp cuồn cuộn của viễn cổ thần thú trong khoảnh khắc ập xuống, ngay thời điểm sắp đè lên đầu cha con Tự Khuynh lại nhanh chóng trời quang mây tạnh -----
Chu tước quỳ dưới chân Phượng hoàng.
Một cái quỳ này, là tôn quỳ ti, bề trên quỳ bề dưới, quân quỳ thần.
(*"quân" trong "quân vương")
Điều này vốn không hợp nhân luân, không hợp thiên lý, không hợp tam cương, không hợp ngũ thường, cha con Tự Khuynh suýt gặp phải trừng phạt của đất trời.
Nhưng Chu Tước yêu Tiểu Phượng Hoàng, việc này liền thuận lý thành chương.
Nghiêm Trường Tễ quỳ xuống trước mặt Tự Khuynh, nói: "Trường Tễ kính mến lệnh lang, rất mong Tự đạo hữu tác thành."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.