Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 4: Thượng Quan Di Lăng




Thiên Phượng hé ra cái mặt khổ qua đi đằng sau Thượng Quan Mộ Phi, miệng không ngừng than thở bất mãn với Nguyệt lão.
“Đồ keo kiệt, mất nhân tính …”
Nhưng mà, khi y nhớ đến mười vạn truyền đơn cần phải phát kia, đôi mắt xinh đẹp lại xuất hiện hai cái bọt nước to thật to.
“Ta không muốn sống nữa… Mười vạn truyền đơn, ta làm sao mà phát đây…. Chẳng lẽ muốn ta ngủ dưới gầm cầu sao….” Tiếp tục lầm bầm.
Thượng Quan Mộ Phi đi đằng trước nghe thấy y lầm bầm, tâm tình chua sót lúc này cũng bình phục đôi chút.
“Tới nhà của ta đi, nhà của ta rất lớn, hơn nữa ba ba và mẹ đã đi du lịch thế giới rồi, trong nhà chỉ có ta và ca ca thôi!!”
“A…… Như vậy có thể chứ?” Bọt nước trong mắt Thiên Phượng đảo quanh:“Ta và người hôm nay mới quen thôi……”
“Có thể!!” Thượng Quan Mộ Phi gật gật đầu:“Hôm nay nếu không nhờ ngươi, ta có khả năng bị Đoan Mộc Thanh Tôn đánh chết rồi……” Nói xong, hắn khẽ nhắm lại đôi mắt dài nhỏ.
Nhìn gương mặt ưu thương của hắn, đôi mày Thiên Phượng khẽ nhăn lại, bước tới gần: “Không được buông tay, tuy ta không biết ngươi và Lam Tư đã xảy ra chuyện gì, hiện tại Nguyệt lão không giúp, ta tới giúp ngươi là được rồi, cùng lắm thì…. Cùng lắm thì ta với ngươi bắt cóc Lam Tư, sau đó ngươi…. Ngươi bá vương ngạnh thượng cung….” Hình như là thế “Đem Lam Tư ăn sạch sẽ là được rồi…..”
Thiên Phượng cân nhắc nên dùng từ ngữ gì mới tốt.
Lời nói của Thiên Phượng làm cho Thượng Quan Mộ Phi nhất thời trắng bệch.
“Thiên Phượng ngươi….. Rất cực đoan….”
“Thật là, rõ ràng là thích nhau, đương nhiên sẽ cùng một chỗ, cái tên Đoan Mộc Thanh Tôn kia không có việc gì lại đưa một chân tới, không phải rất xấu xa sao?” Trong ánh mắt Thiên Phượng hừng hực lửa giận, thực hiển nhiên y đã đem Đoan Mộc Thanh Tôn xếp vào vị trí người xấu.
Hừ, thú đan của thiếu gia ta, không việc gì sao lại vào bụng của ngươi kia chứ….
“Ai, Lam Tư y là vì phụ thân ra lệnh, mới có thể cam nguyện trở thành bạn chơi đùa của Đoan Mộc Thanh Tôn….” Nhẹ nhàng nói xong, Thượng Quan Mộ Phi thản nhiên cười.
Mọi người đều biết, cái từ ‘bạn chơi đùa’ này không đơn thuần là ý trên mặt chữ, ở tầng nghĩa khác chính là chỉ ‘nam sủng’.
Lam Tư từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, phụ thân lại là nhân vật hắc đạo vang danh, nhưng y lại không bị nước bùn dấy bẩn, thanh thuần như một tờ giấy trắng.
“Hắc đạo ……” Trả nợ a……
Thiên Phượng nhíu mày, giác quan thứ sáu từ trước đến nay luôn chuẩn xác nói cho y biết, sự tình không đơn giản như mặt ngoài.
Hai người vừa nói vừa đi, sau cùng cũng đã đến Thượng Quan gia.
“Vào đi!!” Mở cửa sắt, Thượng Quan Mộ Phi bảo Thiên Phượng đi vào trước, sau đó đóng cửa lại.
Thiên Phượng vào sân, đôi mắt to thủy linh xinh đẹp nhìn sân được quét sạch sẽ vài lần.
Thượng Quan gia là căn biệt thự độc lập ba tầng, sân vườn đều được tu sửa, hiển nhiên là có người thiết kế, bên trái góc sân còn có một ngôi nhà kính nho nhỏ.
Không biết bên trong đó trồng hoa gì ha.
“Theo ta nào!”
“Được!!” Cười hì hì đi theo đằng sau Thượng Quan Mộ Phi, Thiên Phượng không chút khách khí.
Thượng Quan Mộ Phi lấy chìa khóa mở cửa, để cho Thiên Phượng bước vào trước.
“Ca, ta về rồi!!”
Thanh âm Thượng Quan Mộ Phi vang lên, trong nhà liền xuất hiện một thân ảnh thon dài, người nọ cũng có một đầu tóc đen, trên mũi đeo một cái kính mắt, gương mặt rất mỹ lệ nhưng lại không có ý cười, thật là sao lại để uổng phí một gương mặt đẹp như thế a.
“Ta còn tưởng ngươi bị Đoan Mộc Thanh Tôn đánh chết rồi chứ….” Đôi mắt sắc bén đảo qua đảo lại trên người Thiên Phượng: “Y là…”
Thiên Phượng quay sang, chống lại một đôi mắt không chút độ ấm, lộ ra nụ cười tươi sáng lạn thật to: “Chào ca ca Mộ Phi, ta là Thiên Phượng!!”
Nhìn nét tươi cười sáng lạn của Thiên Phượng, Thượng Quan Di Lăng hơi hơi sửng sốt.
“Xin chào….” Biểu tình không thay đổi, Thượng Quan Di Lăng lạnh như băng đáp lại.
Thượng Quan Mộ Phi nhìn ca ca lãnh đạm khẽ cắn môi, nhẹ nhàng mở miệng: “Ca, Thiên Phượng sẽ ở nhà chúng ta một thời gian…. Cho nên….”
Thượng Quan Mộ Phi còn chưa nói xong, Thượng Quan Di Lăng liền đánh gãy: “Tùy ngươi!!”
Nghe vậy, tiểu ác ma trong lòng Thiên Phượng phát ra tiếng cười ‘khanh khách’.
“Cám ơn Di Lăng ca ca!!” Nói lời cảm tạ thật to, Thiên Phượng lại kèm theo một cái cười tươi.
Oa oa oa, nhân gian quả thực giống Kim Đồng nói, chỉ cần lộ nụ cười thật tươi là có thể hoành hành ngang ngược a…. [Ngư Ngư: Uy uy….. hình như không đúng nha?]
Đêm về khuya, Thượng Quan Mộ Phi sớm đã cùng Chu Công đi hẹn hò, Thiên Phượng lại ngủ không được, đứng dậy, bọc chăn ra khỏi phòng.
Bên trong cánh cửa phòng khép hờ sát vách lộ ra một tia sáng nhợt nhạt, đó là phòng của Thượng Quan Di Lăng, Thiên Phượng kéo kéo chăn trên người, chớp chớp mắt.
Mộ Phi có nói Di Lăng và Đoan Mộc Thanh Tôn có vẻ là đối thủ của nhau, chuyện tình về Đoan Mộc Thanh Tôn hỏi hắn có vẻ tốt a….
Nghĩ nghĩ, trên mặt Thiên Phượng lại lộ ra tươi cười, sau đó đẩy cửa thăm dò bước vào.
“Di Lăng ca ca……”
Thượng Quan Di Lăng ngồi trước máy tính sửng sốt, lập tức di chuột bấm tắt văn bản đang xem, sau đó mới đẩy mắt kính quay đầu nhìn Thiên Phượng: “Ân, ngươi còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được!!” Chớp chớp mắt, Thiên Phượng mỉm cười ngọt ngào: “Ta có thể vào không?”
Trải qua một bữa tối, Thiên Phượng cũng đã thăm dò qua tính cách của Thượng Quan Di Lăng, bộ dáng lạnh lùng chính là giả vờ, kỳ thật tính cách rất tốt, chính là không biết biểu đạt mà thôi.
“Ân, có việc?”
“Mộ Phi nói ngươi và Đoan Mộc Thanh Tôn quen biết nhau, cho nên ta muốn hỏi thăm chút chuyện liên quan hắn!!” Hai mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.
Nhìn biểu tình cao hứng của Thiên Phượng, Thượng Quan Di Lăng hơi hơi sửng sốt, khóe miệng tạo nên một tia cười nhợt nhạt: “Hắn… Ta có gặp qua vài lần, bất quá cũng không tiếp xúc nhiều lắm….”
“A….” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì thất vọng.
“Đêm mai ta và lão Tôn kia có một trận chiến, ngươi muốn theo không?” Dường như chợt nhớ tới cái gì đó, ánh mắt đằng sau cặp kính kia trở nên nhu hòa: “Bất quả sẽ rất nguy hiểm…. đến lúc đó sẽ thực hỗn loạn….”
“Không có việc gì không có việc gì……” dùng lực phẩy tay “Ta đã đánh với hắn một trận rồi, không sợ không sợ!!”
Lời này vừa nói ra, mắt kính trên trên sống mũi Thượng Quan Di Lăng trượt xuống, bộ dáng như nhìn thấy quái vật mà nhìn Thiên Phượng.
“Ngươi nói…… Ngươi đã cùng Đoan Mộc Thanh Tôn đánh một trận, còn có thể an toàn rời đi!!?”
“Đúng vậy, có cái gì không đúng?” Chỉ là một phàm nhân thôi, còn muốn cưỡi lên đầu phượng hoàng là y sao?
“Thiên Phượng, ta có một chuyện muốn nhờ!” Thượng Quan Di Lăng đánh về phía y, khí chất dễ nhìn ban đầu giờ phút này không còn sót lại chút gì.
“Sao…. Như thế nào?” Thiên Phượng trợn to mắt nhìn cái người thiếu niên xinh đẹp nguyên bản lạnh như băng hiện tại hai mắt lại lóe ra dòng điện một trăm vạn Von.
Thật là khủng kiếp…. Bộ dáng giống như Nguyệt lão nhìn thấy một đống tiền a….
“Ngươi gia nhập vào bang  của chúng ta đi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.