Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 29:




“Thiên Lăng…… Ân……”
Trong toilet, Khang Đức đang làm một chuyện không thể cho ai biết.
Trên thực tế trong đoạn cuộc sống này, cơ hồ mỗi sáng sớm hắn đều phải tới đây.
Vì tránh đi Thiên Lăng, hắn phá lệ từ bỏ thói quen ngủ nướng, mỗi ngày sáng sớm, trước khi Thiên Lăng tỉnh dậy đành tự giải quyết. (tội nghiệp tiểu công a)
Không có biện pháp, thấy ái nhân trước mắt nhưng không cách nào ăn được, Khang Đức cũng thật nghẹn quá lâu.
Đáng tiếc buổi sáng hôm nay hắn xui xẻo, bởi vì Phượng Thiên Lăng hôm nay cũng đặc biệt tỉnh sớm.
Khi hắn tỉnh lại, phát hiện Khang Đức không bên mình, trong nội tâm chợt sợ hãi a, vì vậy tranh thủ thời gian đứng dậy tìm kiếm khắp nơi, nước mắt đều nhanh chảy xuống.
Hắn chán ghét loại cảm giác này, hắn chán ghét Khang Đức rời khỏi tầm mắt hắn.
Hắn đi rồi? Có phải là chính mình dính chặt hắn, cho nên hắn phiền? Chán ghét?
Không muốn không muốn không cần!!! Hắn không cần Khang Đức rời đi! Không cần phải lại cùng hắn tách ra!
Đợi lâu như vậy mới gặp nhau, thật vất vả mới lưỡng tình tương duyệt…… Không cần! Van cầu ngươi đừngbuông tay ta ra! Ta không phải cố ý quên ngươi! Ta không muốn vậy a!
Phượng Thiên Lăng hoang mang lo sợ, trong ý nghĩ một mảnh hỗn loạn, thẳng đến hắn nghe được theo trong toilet truyền đến tiếng vang rất nhỏ, ngẩn người, liền thoáng cái vọt tới, kích động đem cửa toilet phá hư.
Sau đó, bốn mắt nhìn nhau.
“……”
“……”
“…… Thiên, Thiên Lăng……” Khang Dức quả thực bất hạnh, vốn lập tức sẽ dâng lên mà ra, kết quả ngạnh sinh bị dọa sợ tới mức rụt trở về, hắn lập tức hiện ra mấy biểu tình vô cùng kỳ diệu.
“…… Tiểu đệ đệ của ngươi không thoải mái sao?”
Bị Phượng Thiên Lăng đôi mắt ướt át phiếm hồng nhìn thấy, hơn nữa còn lộ ra gương mặt ngượng ngùng nhàn nhạt, Khang Đức bi ai phát hiện mình vốn chịu đủ kinh hãi “tiểu huynh đệ” thế nhưng lại không thể ức chế mà vùng lên, tràn đầy nguy cơ mất tự chủ.
“Ngươi, ngươi trước tiên đi ra ngoài……”
“…… Khang Đức ca ca……”
“Ân?” còn không mau đi ra a! Tiểu sỏa qua (đứa ngốc)!!! Khang Đức trong lòng rống giận.
“…… Tiểu đệ đệ của ngươi sao lớn như vậy?”
Bùm!
Cuối cùng, lý trí bị vô tình đá đến một góc âm u, Khang Đức lang thân nhanh chóng nhào tới.
“Cái tiểu bại hoại này…… Ngươi tự chuốc lấy……”
“Ô ô ô ô…… Chớ…… Đừng buông…………” Phượng Thiên Lăng chẳng những không phản kháng giãy dụa, ngược lại còn nghênh đón, không để ý Khang Đức tại trên người mình gặm cắn mang đến cảm giác đau đớn.
“Ngu ngốc…… Ai nói ta muốn buông ngươi ra?” có lẽ là trông thấy Phượng Thiên Lăng khóc quá mức thương tâm, Khang Đức ngừng động tác trên tay, nhẹ chạm mặt hắn, một đôi con ngươi bích sắc gắt gao nhìn thẳng hắn.
Trước dùng chóp mũi sờ nhẹ đối phương, sau đó duỗi lưỡi ra liếm liếm cánh môi người yêu bị hôn có chút sưng đỏ, tràn đầy thương tiếc.
Phượng Thiên Lăng yên lặng đưa tay vòng qua thân thể Khang Đức, đem mặt chôn sâu vào ngực đối phương.
“Lúc kia…… Ta không phải cố ý không quan tâm đến ngươi……”
Khang Đức vừa nghe, phản ứng vài giây, sau đó dụng lực đem Phượng Thiên Lăng kéo ra ngoài đối mặt với mình, mặt tràn đầy kinh hỉ.
“Thiên lăng! Ngươi nhớ ra rồi?”
Phượng Thiên Lăng gặp Khang Đức bộ dáng hưng phấn vui mừng, lại nghĩ tới khi đó tại tuyết sơn hắn vì muốn mình nhớ lại mà rất cố gắng còn mình lại xem như không thấy, cảm giác áy náy không thôi.
“Khang Đức…… Ta……”
“Thiên Lăng,” Khang Đức cúi người ngăn chặn miệng của hắn.
Hôn xong, Khang Đức lúc này mới thở hổn hển dùng giọng nói có chút khàn khàn nói: “Thiên Lăng, bảo ta Kiệt.”
“Kiệt……” như bị thôi miên, Phượng Thiên Lăng hai mắt ướt át nhìn hắn.
“A! Chết tiệt…… Thiên lăng ngươi trước tiên nhẫn một chút……”
Khang Đức thật sự nhịn không được, mặt trên dùng môi tràn ngập nhu tình hôn Thiên Lăng, hạ thân lại cường hãn xâm nhập vào cơ thể người yêu.
“Ô ô…… Đau……”
Không có trải qua đầy đủ bôi trơn noi tư mật liền truyền đến cảm giác xé rách đau đớn, Phượng Thiên Lăng ủy khuất lại khóc ra.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Tại bên tai người yêu thì thào, thuận tiện mân liếm chỗ mẫn cảm của tiểu phượng hoàng, Khang Đức một mực nói thật có lỗi, khả phía dưới động tác không chút nào có ý tứ dừng lại.
Đây là kết quả cấm dục quá lâu a.
Phượng Thiên Lăng lệ rơi không ngừng, khả từ đầu tới cuối gắt gao ôm chặt Khang Đức, chưa từng buông tay.
Hắn sẽ không buông tay, chết cũng sẽ không.
Hành vi điên cuồng từ sáng sớm liên tục duy trì đến buổi chiều.
Thời điểm nghỉ ngơi.
“Thiên Lăng, ngươi vì cái gì không sớm nói cho ta biết, ngươi chính là tiểu hỏa gà khi còn bé ta nhặt được?”
“…… Đi chết đi!”
Bị người coi như gà tây! Đây là sỉ nhục lớn nhất trong đời Phượng Thiên Lăng!

– Vĩ thanh –
Thời gian hạnh phúc rốt cục cũng đến.
Cuộc sống vài năm đại học đảo mắt liền qua đi.
Đối với Khang Đức mà nói, sau khi tốt nghiệp hắn muốn nhất là tìm được một công tác tốt, làm cho Phượng Thiên Lăng thanh thản ổn định ở nhà làm “chủ phu”.
Phượng Thiên Lăng cũng không có ý kiến gì, kỳ thật đối với kẻ trường sinh bất lão như bọn họ mà nói, như thế nào trải qua chẳng được?
Tuy nhiên cha đã nói, một khi hắn thoái vị mình cùng Khang Đức phải trở về tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Bất quá huyễn giới có gì thú vị? Phượng thiên lăng vẻ mặt khinh thường. Hơn nữa còn có kỳ lân vương phu làm gương phía trước, mình sao lại không noi theo?
Kết quả sau một phen “phụ tử câu thông”, Phượng Vương tức giận không nhẹ.
Lúc trước rảnh rỗi chạy đến trước mặt kỳ lân vương chất vấn vì sao không hảo hảo ở huyễn giới? Hiện tại thì tốt rồi, hài tử của mình cũng chẳng thua kém a.
Kỳ lân Vương Hạ Phong từ chối cho ý kiến đào đào lỗ tai. Bán nằm trong ngực người yêu, thích ý thoải mái.
“Huyễn giới tám trăm năm không xảy ra một đại sự, trở lại sống có ý nhĩa gì? Ta xem dứt khoát ngươi cũng nên theo bọn ta a.”
“……” Phượng Vương tâm động.
“Nói thật a, hiện tại theo người huyễn giới chạy tới nhân giới cũng khá nhiều, cả long vương đều không nhịn được chạy đến công ty đang nổi của chúng ta làm giám đốc, ngươi cái lão ngoan đồng này còn còn ở đây bảo thủ, thật sự là tổn thất to lớn a.”
“……”
Vì vậy, kết cục chính là......
Thiên đình
“A a a a a a! Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!!! Ta cũng muốn xuống dưới!!!!!” người nào đó rống giận.
“Câm miệng! Thành thành thật thật ngồi cho ta! Nhìn xem ngươi nói đang nói cái gì? Ngươi thân phận này sao có thể tùy tiện xuống hạ giới?” Vương mẫu nương nương lập tức rống giận đáp trả.
Lúc ra khỏi đại điện, nàng đối trông hai thị vệ trông cửa nói: “Hảo hảo trông coi Ngọc đế cho ta. Lát nữa chờ bản nương nương đắp mặt nạ trở về nếu không có hắn, các ngươi cứ chờ bị phạt a.”
“…… Mạt tướng tuân mệnh!”
Ngọc đế, ngài thật là rất thê thảm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.