Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 14:




Khi Phượng Thiên Lăng…tỉnh lại, quả thực bị dọa sợ không nhẹ. Cũng không kỳ quái.
Bởi vì thứ hắn thấy đầu tiên khi tỉnh lại, chính là tỷ tỷ đã đoạt phượng linh của hắn, đầu sỏ làm hắn hôn mê đến giờ — Phượng Thiên Nghi.
Cơ hồ gần như ngay lập tức, Phượng Thiên Lăng như con mèo bị giẫm phải đuôi, toàn thân tóc gáy dựng thẳng lên, còn hướng địch nhân vươn móng vuốt.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Phượng Thiên Nghi thấy thế, lãnh đạm nói: “Phượng linh ta đã trả lại cho ngươi. Cái này, chúng ta thật sự đã không còn thiếu nợ nhau.”
Phượng Thiên Lăng hồ nghi, âm thầm vận khí, phát hiện phượng linh của mình quả nhiên đã trở lại. “Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?” Hắn nghi hoặc hỏi. Tốn công sưc đoạt phượng linh của hắn như
thế, sao giờ lại dễ dàng buông trả?
“Vốn ta cướp đi phượng linh bất quá là vì chặt xiềng xích giam cầm ta. Nay ta đã thoát tự nhiên không cần nữa.”
“Ngươi cũng không có điều kiện sao?” Phượng Thiên Lăng không sao tin được. Phượng Thiên Nghi cười lạnh.
“Có tin hay không là tùy ngươi.”
Nói xong những lời này, nàng xoay người rời đi, không chút nào dừng lại.
Thấy nàng đi, tinh thần thoáng cái thư giãn, Phượng Thiên Lăng mới cảm giác được quanh thân vô lực, xụi lơ.
Ngay sau đó, phụ thân của hắn — Phượng Tường Không thần sắc phức tạp tiến đến. “Phụ vương.” Phượng Thiên Lăng cung kính nói.
“Trước nằm xuống a.” Phượng Tường Không ngồi xuống mặt ghế bên giường. “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Biết rõ sự tình kỳ quặc, Phượng Thiên Lăng liền vội mở miệng tìm hỏi, đột nhiên, hắn giật mình thoáng cái, “Đúng rồi! Hắn? Hắn thế nào?”
“Đừng nóng vội, phụ vương sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết.” thở dài, Phượng Tường Không có chút ít mỏi mệt nói.
Lúc này Thiên Lăng mới chú ý tới, phụ thân của mình thoáng cái như già đi mấy trăm tuổi, vì vậy không hề lên tiếng.
“Ngày ấy sau khi ngươi hôn mê……”
Phượng Tường Không chậm rãi nói, đem toàn bộ chuyện đã phát sinh từng kiện từng kiện nói cho Phượng Thiên Lăng, cuối cùng, hắn nói:
“…… Mặc kệ ngươi từ nay về sau sẽ làm như thế nào, nhớ kỹ, nàng là tỷ tỷ ngươi.”
Mấy ngày nay trường đại học như sắp nổ tung. Từ trên xuống dưới, từ giáo sư đến đệ tử, rồi đến thím quét rác cùng a di (dì) quầy bán quà vặt, mọi người đều nghị luận sôi nổi.
Mà hết thảy oanh động này đều tại Phượng thiên Lăng vừa chuyển đến.
Khi Lâm Úc nhìn thấy lão sư trên bục giảng giới thiệu đồng học mới Phượng Thiên Lăng, hắn lập tức sản sinh một loại xúc động khó hiểu to lớn — chuyển trường.
Đương nhiên, bị rung động không ngừng ngoại trừ Lâm Úc còn một người, lúc này trong nội tâm Khang Đức cũng dâng lên cơn sóng gió động trời.
Người kia rõ ràng cùng Phượng Thiên Nghi giống như đúc, bọn họ là tỷ đệ sao?
Cảm giác ánh mắt tức giận của người nọ chạm phải mình, Khang Đức không hiểu sao chột dạ một chút. Có loại cảm giác kỳ diệu…… Ta đã từng ở nơi nào đắc tội hắn sao?
Vì vậy Khang Đức bắt đầu cố gắng tìm kiếm trong đầu.
Nhìn mục quang lạ lẫm của đối phương, Phượng Thiên Lăng trong nội tâm ủy khuất không thôi.
Mặc dù biết rõ mất trí nhớ không phải lỗi của hắn, có thể…… Dù sao Phượng Thiên Lăng cũng thật tức giận a!
Đặc biệt khi hắn phát hiện Phượng Thiên Nghi ngồi bên cạnh Khang Đức, mỉm cười nhìn mình, bộ dáng như đang thị uy, Phượng Thiên Lăng lại bắt đầu nghẹn khí.
Kết quả nghĩ cũng biết, tức giận này toàn bộ đổ lên đầu Khang Đức, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể cảm thán, Khang Đức vô tội a.
Phượng Thiên Lăng một bên dùng mục quang hung hăng quét mắt “gian phu *** phụ”, vừa đi đến bên cạnh Lâm Úc đặt mông ngồi xuống.
“Hừ!”
Rốt cục bắt đầu đi học, đáng tiếc dù lão sư phấn khích giảng thế nào, cũng không thể đè được sự chú ý của mọi người đối với đôi tỷ đệ kia.
Ngoài cửa sổ mây đen bắt đầu cắn nuốt bầu trời xanh thẳm. Mưa gió nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.